Khi Tôi Ghép Đôi Nhầm Bluetooth Của Ai Đó Trên Tàu Điện Ngầm

Chương 20




Lục Thành Tắc.

Mượn một câu nói của nhà văn Vương Tiểu Ba: “Vừa nghĩ đến người, cả gương mặt xấu xí của tôi liền toát lên nụ cười”. Mặt tôi thì không xấu, nhưng cái vế “toát lên nụ cười” lại chính xác với biểu cảm cơ mặt của tôi mỗi khi tôi nghĩ về Lục Thành Tắc.

Tuần thứ hai làm việc ở Quang Nữu, đồng nghiệp của tôi, cùng đồng nghiệp của anh, đã ngầm thừa nhận mối quan hệ yêu đương được hình thành với tốc độ ánh sáng này, bởi vì cả hai chúng tôi lúc nào cũng cùng về cùng đến.

Anh thường “không ngại vất vả” mà chạy lên tầng 12 để hẹn tôi đi ra ngoài, hoặc mua đồ ăn mang đến tận bàn làm việc cho tôi. Mỗi lần thân ảnh anh xuất hiện từ đằng xa, tôi còn chưa kịp nhìn thấy thì chị đồng nghiệp bên cạnh đã vội nhắc nhở: “Kỳ Diệu ơi, bạn trai nhỏ của em lại đến rồi!”

Ừ thì bạn trai nhỏ… Còn không phải là vì cái tên này có làn da trắng nõn mê người hay sao, lại còn suốt ngày phối đồ theo phong cách nam sinh đại học.

Cộng thêm cả nụ cười thanh khiết kia nữa.

Vậy nên, trông anh lúc nào cũng tràn đầy sức trẻ.

Anh chàng này chỉ nhỏ hơn tôi có một tuổi thôi mà – trong lòng tôi âm thầm phản bác.

Người đồng nghiệp nam đeo kính ngày trước gọi anh là “Tắc Tắc” từng một lần đi ăn trưa cùng với chúng tôi. Anh ta luôn miệng khen Lục Thành Tắc ra tay thật “cao minh”.

Tôi cười nham hiểm, ném ra một câu hỏi “chết người”: “Trước đây Lục Thành Tắc cũng thường ‘cao tay’ như vậy sao?”

Anh chàng đeo kính tuy hơi láu cá nhưng cũng khá thành thật: “Trước đây thì không biết, nhưng từ lúc đến làm việc ở Lipay tới nay, tôi chưa từng thấy hắn theo đuổi một cô nàng nào cả. Em là người đầu tiên đấy.”

“Theo đuổi” ư?

Rốt cuộc thì anh xây dựng hình tượng yêu đương giữa chúng tôi trong mắt người ngoài ra sao thế?

Tôi có chút buồn cười, hỏi: “Thật vậy ư?”

Anh chàng đeo kính liếc nhìn Lục Thành Tắc. Anh ta điềm tĩnh như không, vừa nói vừa cắt miếng bít-tết: “Em cũng thấy đấy, hắn còn đang cầm dao kia kìa.”

Lục Thành Tắc lập tức buông dao nĩa xuống, dùng cái bánh nút vòng (Pretzel) trước mặt làm thành động tác ném vào anh chàng.

Người đồng nghiệp cũng giả vờ như đang chống đỡ.

Tôi cười: “Lục Thành Tắc lớn lên với bộ dáng này thì cũng khó mà không ‘cao tay’ cho được.”

Anh chàng đeo kính đỡ trán, ảo não nói: “Trời ạ, sao tôi lại quyết định đến đây ‘ăn chực’ vậy nè……”

Lục Thành Tắc bày ra dáng vẻ trưởng phòng ký túc xá nam sinh – bề ngoài tài đức nhưng bụng dạ đen tối. Anh dùng giọng điệu lười nhác, nói với chàng đồng nghiệp: “Ừ nhỉ, vậy thôi một chốc nữa anh tự trả tiền phần anh đi nhé”.

“Lục tổng, Lục bảo bối, Lục ca ca, Tắc Tắc à ~” anh chàng đồng nghiệp bắt đầu nài nỉ: “Tha cho anh một con đường sống đi mà, đâu có ai lại vừa bị ngược đãi vừa mất cả chì lẫn chài như anh chứ?”

Tầm hơn 8 giờ tối, sau khi tan làm, đồng nghiệp của Lục Thành Tắc hẹn chúng tôi đi karaoke. Tôi cũng gọi một người bạn thân đi cùng.

Tối nay, ai nấy đều “quẩy” thật hăng hái. Anh chàng đồng nghiệp đeo kính nói một lời khiến tôi co giật khóe miệng: “Không phải chỉ có mỗi hai đứa bọn em không đâu, đến tôi cũng không biết trên đời này lại có nhiều bài hát tình yêu có thể song ca như vậy. Đúng là được mở mang tầm mắt. Cám ơn nha.”

Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả trên ghế sofa.

Tuy rằng Lục Thành Tắc mang một gương mặt khá tây kiểu dân chơi, nhưng anh không hề đụng tới rượu bia hay thuốc lá gì cả. Ngược lại, tôi uống cocktail như uống siro, hết ngụm này đến ngụm khác, bất giác đã uống sạch mấy ly liền. Cũng may tửu lượng tôi không thấp, trên đường về nhà chỉ hơi ngà ngà, không tới nỗi nói năng bát nháo, bước đi xiêu vẹo không vững vàng.

Thôi được rồi, thật ra thì tôi cũng có chút hưng phấn, cứ mãi nhảy lò cò theo ô gạch lát đường trong hoa viên, không biết chán.

Lục Thành Tắc đi đằng sau tôi, không nhanh cũng không chậm.

Lần thứ ba quay đầu trêu anh đừng hòng đuổi kịp tôi, anh liền tiến tới, nhấc bổng tôi lên từ đằng sau.

Tôi “aaa” lên một tiếng. Dù hai chân đang bị nâng lên không trung nhưng tôi vẫn lười giãy giụa: “Thả em xuống.”

Anh liền đặt tôi xuống đất, rồi giam cả người tôi vào trong lồng ngực.

Tôi dựa lưng sát vào lồng ngực anh, còn anh thì đặt cằm lên đầu vai tôi.

Cái tên “đáng ghét” này thật nặng quá đi mất. Đi đứng kiểu này vừa bất tiện vừa không dễ chịu chút nào. Trong lúc đi, mấy lần tôi còn đạp phải đôi giày thể thao trắng tinh của anh nữa. Tôi chột dạ nói: “Buông em ra đi mà.”

Lục Thành Tắc dùng đúng một từ để cự tuyệt: “Không.”

Vậy thôi đành…

Để tránh việc bản thân lại vô ý gây thương tích cho đối phương, tôi bèn chơi trò “Hai người ba chân” [1], vừa bước đi vừa đếm nhịp: “Trái – Phải – Trái – Phải.”

Lục Thành Tắc cũng phối hợp bước theo.

Hai người chúng tôi cứ “chồng” lên nhau mà đi như vậy, trông như hai chú cánh cụt vụng về bị một loại thần chú kỳ quái nào đó cột dính vào nhau. Anh quấn lấy tôi, tôi tựa vào anh, chậm như rùa bò mà “lê lết” tới cửa thang máy.

May thay, bây giờ đã gần nửa đêm, bằng không nếu gặp phải người qua đường dòm ngó, chắc chúng tôi xấu hổ đến chết mất.

Dường như, việc vừa vào cửa đã quấn quýt lấy nhau trở thành một thói quen thường nhật. Có đôi khi chỉ là những chiếc hôn ngọt lịm nhẹ nhàng như không như có, có đôi khi lại là những nụ hôn nóng bỏng kéo dài đê mê. Hôm nay, Lục Thành Tắc như được “ăn quen bén mùi” [2], trực tiếp ôm tôi vào phòng ngủ.

Tay của anh hơi lạnh, tôi rùng mình nổi hết gai ốc, rồi cứ nằm đó cười ngây ngốc.

Lục Thành Tắc nằm trên người tôi, cũng cười hỏi: “Em cười gì đấy?”

Tôi giấu mình vào trong mớ tóc mây, lắc đầu đáp: “Em cũng không biết nữa.” Chỉ đơn thuần là vì hạnh phúc đang ở trước mắt, tôi chỉ cần với tay là chạm tới.

Tôi yêu thích mọi kiểu cách thân mật cùng anh, dù là dùng ngón tay hay là dùng môi miệng.

Tiếng thở dốc của cả hai ngày càng dồn dập, hai chân tôi quấn chặt lấy eo anh, không dám phát ra những thanh âm quá đáng, bởi cách vách còn có một đôi vợ chồng già đang sinh sống. Tôi không biết tường nhà mình cách âm có hiệu quả hay không.

—o0o—

Cứ như vậy, tôi và Lục Thành Tắc đã về sống cùng nhau. Mọi thứ diễn ra tự nhiên như việc hít thở, như việc mỗi ngày ăn cơm uống nước. Anh cứ thế bỏ rơi căn hộ ba phòng cực phẩm có nắng chiếu tuyệt vời, nhất quyết chen chúc trong cùng một cái ổ kiến với tôi, dùng mọi vật dụng cá nhân để đánh dấu lãnh thổ và gia tăng cảm giác tồn tại của anh. Anh còn chuẩn bị sẵn mọi lý do để ngụy biện: sợ tôi chăm nom không tốt chú chim nhỏ anh tặng.

Lúc nói ra câu này, anh đang tựa người vào chiếc ghế đặt ở góc cuối giường, trông vô cùng tuỳ tiện.

Tôi tức tối giơ chân đá nhẹ anh một cước vào đầu gối.

Đương nhiên, anh cũng không muốn bị đá oan uổng, bèn rướn người túm lấy chân tôi, kéo người tôi áp sát vào anh.

Lục Thành Tắc cho tôi một trải nghiệm rất đặc biệt, nhìn bên ngoài anh rất thuần khiết, nhưng bên trong lại đầy ắp suy nghĩ đen tối, sức lực lại khỏe như vâm. Tôi luôn có cảm giác mình được yêu thương say đắm mà cũng vô cùng bạo liệt.

Ngày hôm nay, chúng tôi đã ngầm thỏa thuận một khế ước chung sống. Tôi làm ổ bên cạnh anh, dùng ngón tay ấn ấn vào vùng trũng gần xương quai xanh để đóng dấu ký kết: “Được rồi, em sẽ thu nhận anh. Dù gì thì cũng có thêm người tận tâm tận lực nộp thuế lương thực mà.”

Lời này làm cho anh bật cười không dứt, sau đó bổ nhào vào cắn tôi như một chú cún nhỏ hư hỏng.

Mỗi đêm cùng nhau rửa mặt đánh răng, tôi đều ngắm kỹ hình ảnh phản chiếu của anh từ trong gương, cho tới khi anh nhìn lại tôi mới thôi.

Mỗi lần tôi nhe răng trợn mắt, anh cũng nhe răng trợn mắt ngược lại.

Dù cho miệng có dính đầy bọt kem thì anh cũng nguyện ý hôn tôi một cái.

Cảm giác yêu đương sao lại có thể ngầu như vậy – tôi đã tự cảm thán vô số lần. Lục Thành Tắc giống như một bài hát mang tên “Roses & Sunflowers” – hoa hồng và hoa hướng dương. Có anh bên cạnh tựa như cảnh xuân rực rỡ, hoa nở rợp trời. Kỹ năng làm nũng của tôi đã khôi phục, tính ghen tuông trẻ con cũng quay trở lại, tôi biến thành một kẻ lười nhác không tay không chân, chiên đồ ăn thì sợ dầu bắn trúng, tới cái nắp chai vặn cũng không xong, còn che dù thì lại chê mỏi tay. Tôi như bị mắc bệnh loãng xương cùng hội chứng khát khao da thịt giai đoạn cuối, suốt ngày chỉ muốn được anh ôm ôm. Tôi vắt óc nghĩ ra mọi thủ đoạn để cho Lục Thành Tắc thấy rằng tôi cực kỳ cần anh trong cuộc sống này, và rằng tôi chỉ muốn anh mãi mãi ở cạnh bên tôi.

—o0o—

Vào buổi trưa trước ngày kết thúc kỳ hợp tác làm việc tại Quang Nữu, tôi dành chút thời gian đi đến trung tâm thương mại, mua một bộ sản phẩm chăm sóc da cho đàn ông, bởi vì bộ sản phẩm dưỡng da dùng khi du lịch anh mang sang nhà tôi sắp hết rồi.

Trở về nhà, tôi lấy sữa rửa mặt dạng kem sắp thành hàng, lo rằng anh không nhìn thấy.

Tôi cố tình giả vờ như đang mải miết xem phim, không cùng anh rửa mặt, nhưng vẫn len lén để ý động tĩnh của anh. Một lát sau, quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng anh gọi từ trong nhà tắm: “Kỳ Diệu à”.

Tôi không đáp lời ngay lập tức.

“Kỳ Diệu ơi ~” – Giọng anh cao hơn một chút.

Tôi trộm cười, vội bấm nút “dừng” trên màn hình: “Sao á?”

“Em lại đây.”

Tôi xuống giường, lê dép, nhàn nhã bước đến, chỉ để trưng ra dáng vẻ tự nhiên và thong dong nhất, chứ không phải đang hí hửng chờ mong. Kỳ thực, tôi rất thích giả vờ, nhưng người yêu tôi lại cứ “biết tỏng” tôi là vậy. Anh đã sớm đứng đợi ở cửa nhà tắm, thấy tôi vừa đến liền nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đến trước bồn rửa mặt, hai tay anh đặt lên vai tôi, hướng người tôi nhìn về phía gương.

“Em mua cho anh đấy à?” – Anh nhìn vào gương hỏi, khóe miệng cong cong.

Tôi gật đầu: “Vâng, em thấy anh dùng sắp hết rồi”.

Lục Thành Tắc xoay người tôi đối diện với anh, gương mặt anh hiện lên một nụ cười phát ra từ nội tâm, khiến cho không gian chật hẹp bỗng sáng bừng lên gấp ba lần.

“Sao mà anh không nhận ra…”, anh nói: “…anh lại hạnh phúc như vậy chứ.”

Tôi cũng rất hạnh phúc mà. Chỉ cần nghe anh bảo anh hạnh phúc, là niềm hạnh phúc của tôi đã được nhân đôi.

Tôi nghiêm mặt lại, biến thành một tên thổ phỉ, cấm người khác nói leo: “Do là ngày mai em phải về lại công ty rồi, cả ngày không trông thấy cũng không trông chừng được anh người yêu đẹp trai của em. Vậy nên sáng nay vì suy nghĩ linh tinh, em mới đi mua mớ đồ này. Chừng nào anh còn chưa dùng hết, em không cho phép anh rời xa em đâu.”

Lục Thành Tắc nhướn mày: “Ồ, vậy anh phải ráng dùng tiết kiệm một chút mới được.”

Tôi giữ chặt khuôn mặt anh: “Nói gì thì nói cũng phải dùng đủ ba tháng đấy nhé.”

“Chỉ ba tháng thôi à?” Lục Thành Tắc có vẻ không hài lòng, cánh tay anh kẹp lấy tôi sát lại gần anh, dùng một tư thế cưỡng ép, ấn nhẹ cằm anh lên đỉnh đầu của tôi: “Về sau những thứ này đều do em mua cho anh hết, còn không được hay sao?”

Mục đích đã đạt được, tôi cười mãn nguyện, cười mãi không ngừng. 

Tôi nói: “Bộ dưỡng da này đắt lắm í.”

Anh đáp: “Để anh trả cho.”

Tôi nâng mí mắt: “Hmm, nếu thế thì em sẽ cân nhắc một chút vậy.” :p

—o0o—

Ngày hôm sau, hai chúng tôi tách nhau ra tại trạm tàu điện, trở lại công ty và vị trí làm việc của mỗi người. Gần đến trưa, lướt mục “Khoảnh khắc” trên Wechat, tôi phát hiện Lục Thành Tắc vừa đăng một bức ảnh.

Thì ra anh đã lén mang lọ sữa rửa mặt tôi vừa mua đến công ty, đặt dưới màn hình máy tính ở bàn làm việc, rồi chú thích: “Lọ ước nguyện”.

Cả một bức ảnh vô cùng bất thường và kỳ dị, và cũng thật ấm áp – nhưng mà đó là riêng trong mắt tôi thôi. Mọi người phải biết rằng, chuyện yêu đương là trò chơi của hai đứa ngốc, người ngoài cuộc sẽ không bao giờ lý giải được những hành vi quái lạ của người trong cuộc.

Chính vì vậy, anh chàng bạn tốt đeo kính của Lục Thành Tắc cảm thấy bối rối và khó hiểu mà bình luận: “Cái quái gì đây?”

Lục Thành Tắc trả lời lại: “Đồ dưỡng da người yêu em tặng.”

Người đồng nghiệp đáng thương: “??? Có bệnh hay gì??????”

Tôi cố hết sức ngậm miệng không cười, lưu lại bức hình rồi nhắn riêng cho anh: “Anh tính chọc cho người ta chết cười à?”

Giọng điệu anh vô cùng nghiêm túc: “Đây là cách tốt nhất mà anh vừa nghĩ ra đấy.”

Lục Thành Tắc: “Thật thà quá cũng không nên. Thôi, cứ để nó ở công ty, như vậy anh dùng hoài cũng không hết được.”

Tôi hỏi: “Thế anh đã ước nguyện gì vậy?”

Cái tên ngốc này vậy mà lại rất thông minh. Anh đáp: “Ước điều mà em ước đấy.”

Tôi ôm mặt bật cười, chợt nhớ đến một bản ballad ngọt ngào như mật dẻo(mạch nha):

“You give me those butterflies

Em trao cho anh những cánh bướm nhiệm màu

Wish I could keep them in a jar

Anh mong mình giữ chúng trong chiếc lọ nhỏ xinh

So I could take you with me

Và anh sẽ mang em theo anh đi khắp thế gian

No matter where you are, oh

Dẫu cho em có đến nơi cùng trời cuối đất

My love, my love,

Người yêu của anh hỡi, người yêu của anh ơi

My love will never go to waste

Tình yêu này anh dành cho em là mãi mãi.

Lục Thành Tắc. Hoa hồng cùng hoa hướng dương. Những lãng mạn cùng đẹp tươi – đã trải rộng khắp thế giới của tôi, và đầy ắp.

Chú thích:

[1] Trò chơi “Hai người ba chân”: cột chân người này vào cùng với chân người kia rồi cả hai cùng bước đều để đến đích

[2] “Ăn quen bén mùi”: Được hưởng lợi từ một việc làm nào trước đó thì về sau lại muốn lặp lại hành động đó.