Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 7






Nắng sớm tươi đẹp, thôn trong thành hết thảy sớm đã khôi phục.

Tiết tấu sinh hoạt của thành Tây cũng không nhanh, bộ sạp ăn vặt dưới lầu đều chống lên đến ba giờ, riêng chỉ bánh bao đều bán đi mấy chục lần là hết sức, nhà họ Lâm mới ăn no uống đủ đang chuẩn bị từ từ xuống lầu mở quầy bán quà vặt.

Đi mở cửa hàng là Lâm Hữu Dư, Vương Tú Chi cũng không vội xuống dưới, bà đang cùng bà nội Lâm xử lý hành cùng rau hẹ vừa cầm về.

“Mẹ, rau của mẹ này bộ dáng thật là tốt, lại còn sạch sẽ.” Lựa lấy rau hẹ trong tay, trừ bỏ lá vàng cùng vỏ khô, Vương Tú Chi thực tình tán dương lão thái thái ngồi đối diện: “Rau của con ở trên ban công cũng mọc, làm sao lại không hầu hạ thật tốt như mẹ chứ?”

Bà nội Lâm nghe vậy quay đầu liếc nhìn hai bồn cải thìa trồng trên ban công nhà con dâu, chỉ thấy trong hai bồn xốp đựng đầy bùn đất kia đứng thẳng mấy hàng cải thìa đang kỳ giáp hạt, lão thái thái lúc tuổi trẻ cũng được coi là một tay làm ruộng tốt lúc này nhíu lông mày, tức giận nói: “Chiếu theo cái cách nuôi này của của con đến khô cũng ăn không được rau trưởng thành. Hôm nay coi như xong, ngày mai con tìm thời gian liền rút hết mấy thứ này, quay đầu mẹ tìm túi hạt giống dạy con trồng.”

Vương Tú Chi một mặt ngượng ngùng đáp ứng, quả nhiên bà không nên thấy rau ban công nhà mẹ chồng trồng thật tốt rồi liền tâm huyết dâng trào trồng thử hai bồn trên ban công một chút.

Lúc các bà ngồi ở chỗ đó xử lý rau, Lâm Lan thay xong quần áo mở cửa từ phòng ngủ đi tới.

Cô chải một cái đuôi ngựa, trên người mặc bộ tây trang thể hiện già dặn giỏi giang, bộ dáng trang điểm nhạt lại đeo túi xách da vừa nhìn liền biết là có chính sự muốn làm, dẫn tới lão thái thái cùng Vương Tú Chi cùng nhau nhìn sang.

“A, hôm qua mới nghe con nói đưa sơ yếu lý lịch lên mạng, hôm nay còn có công ty muốn con đi phỏng vấn?” Vương Tú Chi ngạc nhiên hô về phía con gái một tiếng, sắc mặt có chút ngạc nhiên.

Mùa này cũng không phải giờ cao điểm thông báo tuyển dụng, con gái ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày vừa đưa sơ yếu lý lịch còn có đáp lại, vẫn là rất hiếm thấy.

“Có lẽ là thiếu người đi.” Lâm Lan vừa trả lời một câu, cẳng chân đã bị một vật lông xù xù cọ xát một chút, vừa cúi đầu nhìn, liền là mèo trắng lớn ở nhà vòng quanh chân của cô đổi tới đổi lui: “Tuyết Hoa.” Lâm Lan cười đem mèo ôm giơ lên: “Chị muốn ra ngoài, chậm nhất là ban đêm về, đến lúc đó mang cho em thịt dê nướng em thích nhất có được hay không?”

Mèo trắng bị giơ lên treo giữa không trung cũng không sợ, cái đuôi rất tự nhiên rũ xuống ở đó, hướng về Lâm Lan kêu to: “Meo.”

“Không phải đi kiếm ăn a, xem như là thăm dò địa hình.” Lâm Lan trả lời mèo: “Nếu thăm dò địa hình thành công, về sau chị liền đi săn ở đó, mỗi ngày đều có thể về nhà a.”


“Meo ——”

“Không xa không xa, cưỡi đạp điện trong nhà nửa giờ liền đến, sản nghiệp viên* kia vẫn là rất gần.”

*: Đó là khuôn viên tập trung các công ty thì phải. Mình hiểu theo nghĩa của chữ

“Meo meo.”

“Đúng thế, nếu sau này cố định đi săn ở đó, mỗi tuần chị đều mua cá hồi em thích nhất có được hay không?”

“Meo!”

Mẹ ruột cùng bà nội ruột cách đó không xa tay cầm rau hẹ, lại là một mặt cổ quái nhìn một người một mèo đầu kia. Sau khi Lan Lan về nhà ngày thứ hai liền bỗng nhiên biến thành thế này, trước kia cùng mèo trắng trong nhà chơi thật sự thân còn có thể lý giải, hiện tại mi nói một câu nó meo một câu giống như thật sự là đối thoại vậy, người thấy vừa kỳ quái lại buồn cười.

“Diễn y như thật sự nghe hiểu được nó nói cái gì vậy.” Vương Tú Chi trước nói thầm một câu, sau đó lại cất giọng nói với con gái: “Chớ chơi với mèo, phải đi phỏng vấn liền nhanh đi, đừng bỏ qua thời gian.”

“Sẽ không, con bóp tốt một chút rồi.” Lâm Lan buông mèo xuống, quay đầu nói với bà: “Mẹ, bà nội, con đi đây nha, giữa trưa sẽ không trở về ăn cơm.”

“Đã biết, ban đêm về sớm một chút a!”

“Meo -----”

Lúc Lâm Lan đi tới cửa, Tuyết Hoa cũng cùng đi tới nơi đó, lúc ngồi chỗ đó kêu to về phía cô, đuôi dài vung vẩy.

Vương Tú Chi chợt nghe thấy con gái đột nhiên buột miệng cười: “Mẹ, Tuyết Hoa nói giữa trưa nó muốn ăn thịt ức gà hôm qua con mua cho nó, bên trong phải thêm cá ướp lạnh và đồ khô, mẹ nhớ kỹ trộn vào nha.”

Cửa lạch cạch một tiếng bị đóng lại, lưu lại Vương Tú Chi cùng bà Lâm trong trạng thái kinh ngạc, còn có một con mèo trắng lớn đã chạy chậm về đến cọ chân các bà.”

Bộ dáng lấy lòng cầu mỹ thực này làm cho Vương Tú Chi chầm chậm hoàn hồn, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, dùng cẳng chân nhẹ nhàng gẩy gẩy mèo sang bên cạnh: “Mày thật đúng là thành tinh, biết là Lan Lan vừa mới cầu ăn ngon cho mày đúng không?”

Lão thái thái cũng gật gật đầu: “Mèo này tốt, có linh tính. Không hổ trước đó Lan Lan phí sức cứu về nuôi lớn như vậy, thật là thông nhân tính.”

Bà nội lâm lúc này còn không biết, về sau mèo “Có linh tính lại thông nhân tính” bị cháu gái bà mang về còn có rất nhiều.

Giống như những thành thị cao tốc phát triển khác, những năm này thành Tây dưới sự nâng đỡ của chính phủ cũng xây không ít sản nghiệp viên, công ty to to nhỏ nhỏ trú trong đó, cũng cung cấp rất nhiều cơ hội nhậm chức.

Lúc Lâm Lan ở Thượng Hải thì làm trong bộ môn in 3D của một công ty truyền thông, đảm nhiệm một khối kỹ thuật mô hình 3D này, làm trong đó có hai ba năm, cho nên đối với công việc thao tác máy móc tự mình động thủ in sản phẩm cũng không xa lạ, cũng bởi vì cô học nhanh làm tốt mới có được một cơ hội tấn thăng làm chủ quản.

Bây giờ trở về quê, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu. Điều kiện thành Tây bên này tất nhiên còn kém rất rất xa với Thượng Hải bên kia, thậm chí đặt ở vài năm trước đều không có tồn tại loại công ty này, nhưng có dù sao cũng tốt hơn không có. Lâm Lan cũng không muốn đổi nghề đi công ty game làm mô hình, có thể tiếp tục in 3D không thể tốt hơn.

Từ tầng hầm tiểu lâu lấy ra một chiếc đạp điện, Lâm Lan đội tốt mũ bảo hiểm, liền cưỡi nó hướng về làn đường xe không động cơ trên đường.

Nhà họ Lâm không có mua xe hơi, thứ nhất bọn họ chính là người địa phương, bằng hữu thân thích quen thuộc đều ở thành Tây không cần đi đâu; thứ hai là từ tiểu lâu đi ra ngoài chính là một trạm xe bus, muốn đi đâu rất tiện, xem như không kiên nhẫn chờ xe bus thì cưỡi cái xe điện như vậy cũng đủ rồi; thứ ba… Lâm gia từ già đến trẻ cả đám đều ngại thi bằng lái phiền phức, vì chiếc xe mà ép buộc trước sau không ai vui.

“Không mua xe, không mua.” Lúc có người ngoài nhắc đến chuyện này, Lâm Hữu Dư khoát tay dứt khoát cự tuyệt như thế: “Người chân chính cần dùng xe kỳ thật nào có nhiều như vậy a, rất nhiều người khoản vay mua nhà đều bận không qua nổi lại ép thêm tiền vay mua xe, sau nữa bảo hiểm bảo dưỡng xe lộ phí qua đường tiền xăng xe loại nào không phải tiền, lúc móc ra thật không đau lòng sao? Nói trắng ra, mua xe a, vì cái mặt mũi. Nhưng anh thấy nhà tôi thiếu cái mặt mũi này sao?”

Lúc ba Lâm nói lời này, phía sau chính là tòa nhà kia của nhà mình, sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp. Từ đấy về sau, sẽ thấy không ai hỏi ông chuyện này nữa.

Xe đạp điện thuận tiện mau lẹ, chỉ cần tuân thủ quy tắc giao thông rất đơn giản liền có thể lưu thông trong thành thị, được quảng đại dân chúng yêu thích thật sâu, đặc biệt là cái loại ưu việt tuyệt trần khi cưỡi xe vào giờ cao điểm lúc đi làm và tan tầm, đó cũng không phải nhóm chủ xe bị kẹt ở nửa đường dùng hâm mộ ghen ghét là có thể hình dung.


Cũng tỉ như hiện tại.

Đồng dạng là chờ đèn xanh đèn đỏ, Lâm Lan nhìn thoáng qua làn xe cơ động chen chặt chẽ bên cạnh, trong thần sắc bình tĩnh ẩn ẩn mang theo vẻ đắc ý.

Mãi cho đến khi ánh mắt cô trong lúc vô tình quét đến vị trí lại của một chiếc xe phía trước, ở đó có một người trẻ tuổi cầm lái mở cửa kính xe đại khái là vì đuổi kịp giờ làm, cho nên bữa sáng mang trên đường giải quyết, thừa dịp cơ hội chờ đèn đỏ anh ta lột một cây lạp xưởng hun khói Vương Trung Vương, cầm trong tay.

Nhưng anh ta không có ăn, mà là cầm ở trong tay ngả về phía kính xe vị trí đối diện lắc lư, lại lắc lư, giống như là đang khoe khoang.

Ngay từ đầu, Lâm Lan có chút không hiểu, thẳng đến khi cô lệch đầu qua rướn cổ lên nhìn về phía trước một chút, liền thấy người điều khiển này đang đung đưa cây Vương Trung Vương của anh ta với một con chó lông vàng ngồi trên xe đạp điện của chủ nhân đối diện.

Chú chó to bị anh ta lắc lư đầu lưỡi đều vươn ra miệng thẳng hà hơi, nhưng cậu lông vàng xuất phát từ phẩm chất ưu tú vẫn cứ không nhúc nhích, chỉ là có chút nóng nảy mà dẫm dẫm móng vuốt tại chỗ, vì thế cây Vương Trung Vương kia lại lắc lư lợi hại hơn.

Lâm Lan: “…” Thật mất mặt.

Cũng may người kia cũng không đùa quá lâu, cố kỵ thời gian đèn đỏ cũng không nhiều liền rất nhanh thu hồi lại chính mình ăn luôn, do vấn đề góc độ, Lâm Lan chỉ có thể nhìn thấy cánh tay âu phục màu bạc từ duỗi ra từ miệng cửa sổ, cùng với chiếc Đại Bôn (?) màu lam anh ta lái, bảng số xe vẫn là bản địa thành Tây. Về phần tên gia hỏa tiện hề hề đùa chó này dáng dấp ra sao lại là không hề biết.

Theo đèn xanh sáng lên, dòng xa lại lần nữa phun trào, tiếng động cơ ầm ầm hối thành một mảnh.

Sau hai mươi phút, Lâm Lan đến sản nghiệp viên chỗ công ty phỏng vấn, hơi sờ soạng một chút đã tìm được chỗ, vào công ty đó.

Kỹ thuật viên nhận lời mời, công ty trừ bỏ phỏng vấn cơ sở ra, đồng dạng đều là muốn khảo nghiệm kỹ thuật, Lâm Lan cũng không ngoại lệ, hoạt động nhận lời mời chuyến này kết thúc, lúc Lâm Lan đi ra khỏi công ty này đã sắp 12 giờ giữa trưa, cô vội vàng chạy đi kiếm ăn.

Bụng quá đói, Lâm Lan cũng lười chọn chỗ, nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi cách gần nhất liền trực tiếp chui vào.

Sau hai mươi phút, cô ăn no uống đủ mang theo mấy cây Oden cùng xiên là gà chiên đi ra.

Phỏng vấn hẳn là không vấn đề gì, lão tướng trở về từ Ma Đô* chính là tự tin như vậy, Lâm Lan nhớ lại phương diện tiền lương đãi ngộ một chút, trong dự kiến chênh lệch một đoạn nhỏ so với một công ty, nhưng cũng tính có thể trong phạm vi tiếp thu.

*: Từ một vài đoạn ở trên có nói Lâm Lan về từ Thượng Hải, nên chắc ma đô này là một cách gọi khác của chỗ này nhỉ, mình sẽ để Ma Đô luôn nhé.

Không có gì bất ngờ xảy ra, về sau cô hẳn sẽ đi làm ở công ty này.

Vừa nghĩ như vậy, bên tai liền vang lên một tràng meo.

“Meo ------- meo ô, meo ô -----“ (Ăn! Ăn! Cho ta ăn, cho ta ăn có được hay không?)

Một con mèo hoang hoa văn đen trắng cùng một con mèo tam thể từ trong bụi ở bồn hoa một trước một sau chạy đến, vây quanh Lâm Lan cách mấy bước meo meo gọi về phía cô.

Hai con mèo hiển nhiên là bị người cho ăn đã quen, tuyệt không sợ người, thậm chí hết sức quen thuộc làm ra các loại tư thế lăn lộn bán manh đòi ăn. Sau khi Lâm bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, giao đồ ăn trong tay ra, bọn chúng lập tức vây tới trung thực không khách khí nhai nhai nhai.

Sau năm phút.

“Meo ô -----“ (Về sau ngươi muốn nơi này đi săn sao?)

Lâm Lan tinh thông tiếng mèo tự nhiên nói chuyện với hai con mèo này, ăn đồ ăn cô đưa, thái độ của hai con địa đầu mèo phụ cận này với cô cũng tốt lắm, lại thêm lần đầu tiên gặp được nhân loại có thể câu thông với chúng, bọn chúng đều rất cho mặt mũi lưu lại giao với cô vài câu.

*: bên trung có câu ‘cường long bất áp địa đầu xà’ nghĩa là rồng mạnh không đè được rắn địa phương, bên đó còn có cách gọi nữa là bọn rắn độc, mà địa đầu mèo ở đây thì… mọi người hiểu chứ? Nhưng mà để mèo độc thì hơi… hài, nên mình để địa đầu mèo luôn nha.

“Đúng vậy a, không có gì bất ngờ xảy ra thì kiếm ăn ở ngay chỗ này.” Cơ hội khó có được, Lâm Lan cũng có chuyện muốn hỏi mấy con địa đầu mèo này một chút: “Cái công ty bên kia… không phải, chính là người trong phòng kia, các ngươi quen thuộc sao?” Cô chỉ về vị trí công ty nhận lời mời trước đó, cách cũng không tính xa.

Hai con mèo hoang lập tức meo meo trả lời: (Biết biết, chúng ta đi chỗ đó cũng có thú hai chân cho chúng ta đồ ăn. Chúng ta biết rất nhiều chuyện bên trong.)


“Như vậy bầu không khí công ty đó thế nào? Ách… ta nói là, bên trong có người thường xuyên cãi nhau cái gì hay không.”

“Meo!” (có a, hai ngày trước còn có thú hai chân đang cãi nhau đâu.)

Có hi vọng! Trong mắt Lâm Lan lóe lên một tia sáng: “Bọn hắn đều đang cãi cái gì?”

"Meo ô, meo ngao ngao ô ——" (chỉ có hai con thú hai chân náo, một con thú hai chân rống to với một thú hai chân khác, hỏi vì cái gì tiền thưởng chuyên cần tháng này của tôi đã không có, rõ ràng mỗi ngày tôi đều quẹt thẻ lên xuống ban.)

“Meo meo ----“ (một con thú hai chân khác liền nói, có một ngày cậu chấm công đến muộn. Thú hai chân bị nói đến trễ càng thêm tức giận)

"Meo meo ——" (còn có cái gì 2 giây... 8 điểm 30!)

Làm một động vật sinh hoạt cùng một chỗ thật lâu với nhân loại, mèo cũng có thể nghe hiểu một bộ phận từ ngữ đơn giản nhất, tỉ như ăn với chơi cái gì, chính là càng nhiều thuật ngữ phức tạp vậy là sẽ không hiểu, nhưng không trở ngại với đám mèo trưởng thành có trí thông minh tương đương với trẻ em hai ba tuổi lặp lại phát âm.

Cũng tỷ như hiện tại, mèo hoang nghe không hiểu người bên trong công ty kia vì cái gì lại cãi nhau, lại cụ thể là nói cái gì, nhưng từ hồi ức của đám mèo nhỏ lúc bọn hắn cãi nhau với tần suất lặp lại cực cao cùng một chút từ ngữ có ấn tượng về sau, Lâm Lan vẫn là cấp não bổ ra cảnh xé bức tình cừu giữa nhân viên phổ thông cùng nhân viên nhân sự, hơi trau chuốt chỉnh lý, trận đối thoại xé bức này liền toàn vẹn như sau -------

Nhân viên: “Vì cái gì tiền thưởng chuyên cần tháng này của tôi không có, rõ ràng mỗi ngày tôi đều đúng giờ quẹt thẻ cùng đi làm!”

Nhân sự: “Có một ngày cậu chấm công đến muộn.”

Nhân viên: “Không có khả năng! Mỗi ngày tôi đều quẹt thẻ đúng hạn đến giờ, căn bản không có đến trễ!”

Nhân sự: “Không tin tự cậu xem bảng chấm công một chút, ghi chép quẹt thẻ của tất cả nhân viên công ty đều ở đây nè! Cậu tới nhìn của cậu xem!”

Nhân viên: “Đây không phải là 8 giờ 30 sao! Giờ công ty làm việc không phải là 8 giờ 30 sao?”

Nhân sự: “Giờ làm việc quy định của công ty là 8 giờ 30 không sai, nhưng tự cậu xem lại thời gian cậu quẹt thẻ xem, 8 giờ 30 lẻ 2 giây. 2 giây! Nhìn thấy không? Cậu đến muộn!”

Nhân viên: “Tôi *#&¥%... hai giây cũng coi như tôi đến trễ!?”

Nhân sự: “Hai giây cũng coi như vậy! Qua 8 giờ 30 lẻ tròn đều tính!”

Nhân viên: “Tôi đi ông **! Công ty cái chim gì, lão tử không làm!”

Dưới sự một xướng một họa không ngừng của hai con mèo hoang, Lâm Lan đã hiểu rõ chân tướng sự tình, cũng biết vì cái gì công ty này đột nhiên nhận người.

Mà sau khi cô nghe xong cảm tưởng chỉ còn lại một cái: Ngọa tào, đơn vị chó như thế cô không thể vào!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đừng có không tin, án lệ chân thực.