Diệp Tri Thu mặt đỏ rân lên, không rõ là do hơi men bốc lên hay đang lâm vào thế
bí. Cô không ngờ lại trùng hợp đến vậy, người đàn ông này một lần nữa lại là
khán giả, nghe được những điều mà cô không hề muốn anh ta nghe thấy. Cô cố gắng
nhớ lại, hình như vừa rồi mình còn nói đến chuyện tình một đêm, cảm giác xấu hổ
không có lỗ nẻ nào để chui xuống.
Nhưng nhìn nét mặt thoải mái của Hứa
Chí Hằng, cô nghĩ mình không cần quá nghiêm túc, cứ coi như đó chỉ là câu nói
bông đùa không rõ đối tượng mà thôi.
“Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp
nhau.” Cô nói một cách ngượng nghịu rồi toan quay đi chỗ khác nhưng anh ta đã
đứng chặn trước mặt, cười và nhìn thẳng vào cô.
“Đúng vậy, thật là trùng
hợp, xem ra chúng ta có duyên đấy, toàn là những kẻ trong ngày lễ Tình nhân
không có người yêu, cô đơn mượn rượu giải sầu.”
Cô cũng gượng cười, nói:
“Cũng hay đấy!”.
Hứa Chí Hằng cởi chiếc áo vét khoác cho cô, anh nói:
“Trời lạnh thật, đi vào thôi, ở đây gió to lắm”.
Diệp Tri Thu vốn dĩ muốn
tránh đi nhưng cô uống khá nhiều, đã thấy choáng váng một lúc rồi, giờ đi đứng
cũng loạng choạng nên ngã vào lòng anh. Anh túm lấy chiếc áo choàng và đỡ cô
dậy. Diệp Tri Thu đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt hai người áp sát, hơi thở
nóng hổi như cùng một nhịp. Hứa Chí Hằng nhìn thấy trong mắt cô đầy sầu đau khổ
não, anh lập tức bỏ ý định trêu chọc, đỡ cô đứng vững.
“Xin lỗi, vừa rồi
tôi chỉ đùa thôi, cô đừng để ý nhé.” Anh nhìn cô khẽ nói, giọng nói nhỏ nhẹ dịu
dàng.
Diệp Tri Thu thở dài, gượng cười: “Xin lỗi, tôi uống hơi
nhiều…”.
Cô còn chưa nói hết thì nghe có tiếng kéo rèm cửa. Hai người
quay đầu lại thấy Đới Duy Phàm tay cầm chai rượu đi ra. Thấy hai người, anh
chàng vội dừng bước làm bộ rất kinh ngạc, nhìn thẳng họ, giơ chai rượu lên tỏ ý
giải thích. Không đợi Diệp Tri Thu nói lời nào, anh chàng liền đi ngay vào, thậm
chí còn tiện tay kéo cánh cửa lại.
Diệp Tri Thu dở khóc dở cười thầm nghĩ
rằng tư thế ám muội như thế này lọt vào mắt của anh chàng Đới kia thì không biết
anh ta sẽ nghĩ đến đâu nữa. Cô quay đầu định nói vài câu thì cũng vừa lúc Hứa
Chí Hằng quay lại nhìn cô. Bờ môi anh chạm nhẹ vào trán cô, cảm giác ấm áp làm
cô kinh ngạc. Cô nghiêng đầu về phía sau, không ngờ đôi môi anh lại thuận thế
trượt nhẹ xuống môi cô. Hai đôi môi chạm vào nhau, là sự giao hòa của hơi ấm của
anh và cái lạnh cóng của cô. Diệp Tri Thu nhất thời chưa kịp phản ứng thì đã bị
môi anh siết chặt.
Anh cũng như cô, hơi thở phả ra đầy mùi rượu, len lỏi
vào đó còn có chút hơi lạnh của đêm. Nụ hôn từ dịu dàng đến nóng bỏng, cô ý thức
được môi mình cũng đang bất giác hé mở đáp lại nụ hôn của anh. Cô hoảng sợ tới
mức gần như tỉnh rượu, nghiêng đầu về phía sau, thoát khỏi đôi môi anh, dùng hết
sức mình đẩy anh ra mà không để ý đến chiếc áo khoác rơi xuống đất, cô vội vàng
nói: “Tôi đi trước đây, tạm biệt!”.
Diệp Tri Thu bước vội, kéo cánh cửa
và vào bên trong. Nhìn vào chỗ ngồi vừa nãy, cô không thấy bóng dáng của Đới Duy
Phàm đâu nữa. Cô cũng chẳng buồn tìm mà đi thẳng xuống lầu, ra khỏi quán bar.
Từng cơn gió lạnh mơn man gò má, cô ngồi xe của Đới Duy Phàm đến đây nên không
mang theo áo khoác, giờ chỉ có cách là đi nhanh lên vỉa hè để vẫy xe
thôi.
Hứa Chí Hằng vội vàng đi theo cô, anh lại tiếp tục khoác chiếc áo
của mình cho cô và nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà”.
Diệp Tri Thu đột
nhiên quay đầu nhìn anh buồn bã: “Không cần đâu, tôi đợi taxi”.
“Cô uống
nhiều rồi, gọi xe không an toàn đâu, hơn nữa bây giờ gọi xe cũng không tiện.”
Hứa Chí Hằng cười nói: “Tôi tiễn cô về, đảm bảo không dám làm gì bậy
bạ”.
Diệp Tri Thu nhìn về phía vỉa hè, quả nhiên toàn là những cặp đôi
đang đứng đó đợi xe. Cô lúc này vẫn còn men rượu nên không thấy lạnh nhưng vẫn ý
thức được rằng, nếu cứ đứng trong gió lạnh thế này thì kiểu gì cũng bị cảm, mà
lúc này cô không được phép ốm đau. Thế là cô đành thở dài đồng ý, đi theo Hứa
Chí Hằng đến chỗ đỗ xe của anh ta.
Hứa Chí Hằng dùng điều khiển mở xe rồi
tự tay mở cửa cho Diệp Tri Thu, sau đó anh ngồi vào ghế lái. Anh khởi động động
cơ trước để bật điều hòa, đặt thiết bị định vị GPS. Địa chỉ khu chung cư của
Diệp Tri Thu anh vẫn lưu vào máy, cứ tìm lại là thấy. Anh quay người rồi rướn về
phía Diệp Tri Thu, cô co người lại nhìn anh kinh ngạc, anh cười bí hiểm và thắt
dây an toàn cho cô. Khuôn mặt cô lại đỏ lựng.
Xe vừa khởi động, điều hòa
vừa mới ấm lên thì Diệp Tri Thu đã muốn ngủ. Cô cố gắng mở to mắt nhìn về phía
trước. Hứa Chí Hằng liếc cô một cái, thấy bộ dạng cô lúc này thật buồn cười liền
nói: “Cô cứ thoải mái chút đi, tôi là người tốt, có nghề nghiệp đàng hoàng, ngay
cả bản phô tô chứng minh thư cũng để ở chỗ cô rồi, đừng quá căng thẳng như
thế”.
Diệp Tri Thu cũng liếc sang anh một cái, đoạn hỏi: “Nghề nghiệp
chính đáng sao? Anh là người Chiết Giang đúng không?”.
Hứa Chí Hằng gật
đầu. Cô tiếp:.
“Khi tôi đi công tác ở Chiết Giang cũng đã gặp rất nhiều
người giống anh.”
“Tôi còn không biết mình như thế nào, cô nói tôi nghe
xem nào”, Hứa Chí Hằng tò mò hỏi.
“Mặc áo tây hiệu Armani, quần hàng
hiệu, chân đi giày thể thao hàng độc, lưng khoác ba lô hiệu LV, lái xe Cayenne,
nghe nói đó là tiêu chuẩn mà những kẻ chuyên cho vay nặng lãi muốn thể hiện đẳng
cấp thường dùng. Xem ra anh chỉ thiếu mỗi ba lô LV thôi.”
Hứa Chí Hằng nghe mà buồn nôn. Anh biết ở quê mình đúng là có một số kẻ cho
vay nặng lãi kiếm tiền bất hợp pháp nhưng lại hay khoa trương. Nhưng anh đường
đường là một thạc sĩ tốt nghiệp Đại học Stanford, lại có mấy năm lăn lộn ở
Thượng Hải làm quản lý cho những công ty có tiếng tăm, không ngờ giờ lại bị
người ta xếp chung với loại người kia.
Nhưng nhìn lại, anh cũng thấy cách
ăn mặc của mình hôm nay quả thật không sai với kiểu ví von của Diệp Tri Thu.
Chiếc áo khoác Armani là do người yêu cũ trong thời gian ở Thượng Hải đã kiên
quyết bắt anh mua bằng được chứ thực ra anh là người khá thoải mái trong chuyện
ăn mặc, cũng không hâm mộ hàng hiệu châu Âu lắm, khi nào ra khỏi nhà là lấy đại
một cái mặc vào. Cái quần bò hiệu GAP thì mua từ hồi còn du học bên Mỹ, cũng chỉ
là một nhãn hiệu bình thường ở bên đó, anh đã mặc mấy năm nay rồi, cảm thấy mặc
rất thoải mái nên nó thường xuyên được anh lựa chọn. Đôi giày thể thao thì đích
thực là hàng độc nhưng hoàn toàn chỉ là sở thích. Ngay cả với chiếc xe Cayenne
này cũng là quà người nhà mua tặng anh, hơn nữa anh cũng không có sở thích đặc
biệt gì về xe cộ nên nhận nó dùng luôn. Không ngờ sự kết hợp ấy lại có hiệu quả
như vậy.
Diệp Tri Thu nhìn vẻ mặt anh thẫn thờ không nói nên lời thì cảm
thấy thoải mái trong lòng, nở một nụ cười khe khẽ, cô cố gắng mím môi để nụ cười
đó không bật thành tiếng.
Hứa Chí Hằng liếc một cái rồi cười phá lên: “Cô
cứ cười thoải mái đi”.
Diệp Tri Thu được thể vừa cười vừa nói: “Cũng hay,
con người anh xem ra cũng biết đùa”.
Hứa Chí Hằng nhìn cô cười tươi,
khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy niềm vui, nét buồn ban nãy đã hoàn toàn biến mất,
bản thân anh cũng chẳng bận tâm đến trò đùa vô hại này.
Xe dừng trước khu
chung cư của Diệp Tri Thu, cô quay đầu nói: “Cảm ơn anh, hẹn gặp
lại”.
Hứa Chí Hằng tháo dây an toàn cho cô, nhìn cô và nghiêm túc nói:
“Tôi không phải dạng cho vay nặng lãi đâu nhé. Tôi có công việc đàng
hoàng”.
“Ôi, anh vẫn bận tâm vì câu nói đó à, xin lỗi nhé, tôi đùa thôi,
hi hi.”
“Không, tôi không bận tâm vì câu nói đó nhưng vẫn phải giải thích
cho rõ ràng”, Hứa Chí Hằng vẫn nhìn vào mắt cô nói tiếp, “Bởi sau này, nếu tôi
muốn cô cùng đi đâu đấy, tôi đoán cô chắc chắn không muốn hẹn hò với những kẻ
cho vay nặng lãi”.
Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô ngây ra một lúc rồi mới
nói: “Tôi hình như cũng chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với khách thuê phòng của
mình”.
Hứa Chí Hằng cười nói: “Được đấy, nếu cô cứ kiên quyết như vậy thì
tôi sẽ chuyển nhà rồi hẹn hò với cô”.
“Ối đừng, tìm khách khác thuê phòng
phiền lắm, tôi không có thời gian đó đâu.” Diệp Tri Thu giơ tay chấp nhận thua
cuộc, “Chắc anh đã hiểu lầm những lời tôi nói ở trên sân thượng rồi. Tôi không
có ý định tìm tình một đêm đâu, hôm nay đi uống rượu chẳng qua là cho bớt buồn
chán thôi”.
“Tôi cũng không có ý đó. Ý tôi là hẹn hò, cùng ăn cơm, xem
phim, nếu cô thích dạo phố thì tôi cũng có thể đi cùng cô, xem chúng ta có phát
triển tiếp được không.”
Diệp Tri Thu nghi hoặc nhìn anh: “Tại sao anh
phải hẹn hò với tôi? Không phải là vì… nụ hôn đó chứ, chẳng qua là môi của hai
người không cẩn thận chạm vào nhau thôi, tính làm gì? Vả lại hôm nay tôi uống
nhiều, anh không cần chịu trách nhiệm vì điều đó đâu”.
“Nhưng đó là nụ
hôn đầu tiên của tôi gần nửa năm nay tính từ ngày tôi tới đây, cô phải có trách
nhiệm với tôi.”
Diệp Tri Thu sững sờ, chỉ có thể hoài nghi quan sát anh
ta. Anh ta mặc sơ mi màu gris, cổ áo có đính một cúc, đôi mày cao, bờ môi thấp
thoáng nụ cười. Nhìn bộ dạng quá cao ngạo, có vẻ như đang khẳng định chắc chắn
rằng cô không thể từ chối, làm cô nổi nóng. Nhìn khóe môi với các đường nét rõ
ràng của anh ta, Diệp Tri Thu lại nhớ tới nụ hôn ban nãy, tuy cự tuyệt nhưng cô
không thể phủ nhận nó thật tuyệt vời, sự ấm áp đã làm cô dao động. Nếu cô lúc đó
thả lỏng mình ra, cứ cuốn theo nụ hôn của anh ta thì có thể coi đó là một sự
hưởng thụ ngọt ngào. Nghĩ thế, mặt cô lại đỏ lên, lập tức tự dặn mình trấn tĩnh
lại.
“Ừm, xem ra tôi đã uống nhiều rồi, hình như anh cũng uống không ít,
chúng ta nói tạm biệt thôi, anh lái xe cẩn thận nhé!” Cô xuống xe, sải bước đi
vào đại sảnh.
Hứa Chí Hằng nhìn bóng cô khuất dần sau cửa lớn mới nổ máy.
Anh đương nhiên không suy nghĩ nông nổi, nụ hôn vội đó thực sự đã in dấu trong
lòng anh. Anh nhếch môi mỉm cười. Về đến nhà, anh đi vào thư phòng, mở cái ngăn
kéo dưới cùng của bàn đọc sách lấy một túi hồ sơ ra.
Đó là giấy tờ mà
Diệp Tri Thu đã để quên ở đây. Sau khi anh đến đây ở, việc đầu tiên là sắp xếp
đồ đạc của mình. Một buổi chiều Chủ nhật trước Tết, anh vô tình mở ngăn kéo và
nhìn thấy túi hồ sơ, anh tiện tay mở ra thì thấy một tệp dày các bức phác thảo
trang trí căn hộ.
Có thể nhìn ra những bức phác họa đó không phải có thể
hoàn thành trong một, hai ngày, chất liệu và kích cỡ các bức cũng không đồng
đều, có bức dùng bút chì, có bức dùng bút dấu và bút chì màu, đôi bức lại dùng
bút mực, lại thêm mấy bức cuộn lại với nhau, mở ra xem hóa ra là tranh màu
nước.
Anh xem kỹ từng bức thì phát hiện những bức vẽ bằng
bút chì thường được vẽ rất vội, chủ yếu ghi lại ý tưởng của tác giả, trong khi
những bức vẽ bằng bút dấu và bút mực thì nhiều hơn, lại rất tỉ mỉ tinh tế. Dường
như mỗi góc trong căn hộ đều có vài ý tưởng trang trí. Từ những cây xanh ở một
không gian thư giãn cho đến kết cấu giá sách; hình dáng của giá đựng đồ trong
gian bếp; cách bố trí bàn ăn, sofa, xích đu, rèm cửa; đến cả hiệu quả khi nhìn
các phòng, nhà tắm, bếp ở các góc độ khác nhau; còn có phác họa về sân thượng…
có thể nói, tất cả đều cực kỳ chi tiết. Xem các phác họa trang trí, căn phòng
như hiển hiện trước mắt, một số góc còn có ghi chú, nét chữ đẹp thanh tú, xem ra
rất chuyên nghiệp.
Mấy bức tranh màu nước thì đều là phong cảnh hoa lá,
rõ ràng cùng một hệ thống với các bức tranh đang được treo trên tường ở phòng
khách, đều do một người vẽ. Không thể kết luận về tính nghệ thuật của nó như thế
nào, nhưng hình tượng rõ ràng, màu sắc hài hòa bắt mắt, chỉ tiếc là chúng bị
cuộn lại như thế.
Hứa Chí Hằng mở từng bức ra xem, anh thích nhất là một
bức tranh mùa thu và một bức vẽ cảnh sông nước.
Bức tranh mùa thu, hình
ảnh chính là những cây ngô đồng Pháp, cành cây đua nhau xòe rộng tán, lá hơi
nhuốm vàng, phía sau ẩn hiện bờ tường và ngói đỏ của những căn hộ tập thể, trên
con đường quanh co có vài bóng người đi lại, ánh nắng xuyên qua các kẽ lá như
rải ánh hào quang, phía dưới ngập lá vàng rơi, có vài chiếc đang bay bay trong
gió.
Hứa Chí Hằng trước đó cũng để ý thấy hai ven đường của thành phố này
trồng rất nhiều ngô đồng cao lớn, cành lá xum xuê. Anh đến đúng vào mùa thu, lá
cây đã ngả vàng nhưng giờ đây đã toàn là những cành to trơ trụi.
Bức
tranh còn lại là dòng sông với một chiếc phà đang cố gắng sang bờ bên kia, bên
đó thấp thoáng những ngôi nhà cao tầng san sát. Trên dòng sông, mây phủ từng lớp
dày đặc, ánh nắng chiếu rọi qua những đám mây tạo nên hai lớp ánh sáng rực rỡ,
tất cả cảnh vật đều lấp lánh ánh sáng.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, anh cầm
bức họa đi ra ban công. Buổi chiều mùa đông, ánh mặt trời chiếu những vệt nhỏ.
Anh ngồi xuống, tay cầm bức tranh trải rộng trước mặt, phát hiện ánh chiều tà và
góc độ của cây cầu hoàn toàn tương phản với bức vẽ, những tòa nhà cao tầng phía
bên kia sông cũng không mọc lên san sát. Ngẫm nghĩ một lát, anh mới nghĩ ra đây
là bức tranh được vẽ từ phía bên kia bờ sông. Căn phòng anh đang đứng chính là
một căn phòng trong các tòa nhà cao tầng san sát mờ tỏ trong tranh.
Nhìn
kỹ mới thấy góc dưới bên phải của mỗi bức tranh đều ký hai chữ “Tri Thu” nho nhỏ
nên có thể khẳng định đây là những tác phẩm của cô chủ nhà. Hứa Chí Hằng có vẻ
kinh ngạc, một cô gái có khuôn mặt thông minh lanh lợi, đánh giá mọi việc rất
chín chắn, giao tiếp khôn khéo, không nhân nhượng khi tranh cãi với bạn trai cũ
lại có một góc tâm hồn đẹp đến vậy.
Anh cẩn thận trải rộng bức tranh ra
trước mặt, cất các bức chuyên về hiệu quả trang trí căn hộ vào túi hồ sơ để vào
ngăn kéo rồi nhìn căn phòng một lượt. Anh phát hiện cách thức trang trí trong
phòng giống hệt trong những bức phác họa, tỉ mỉ đến tinh tế. Sự phối hợp ở mỗi
góc đều được nghiên cứu kỹ lưỡng, tất cả nói lên bao công sức và tâm huyết mà
chủ nhân đã dành cho nó.
Mấy hôm sau là đến Ba mươi Tết, Hứa Chí Hằng mời
mấy vị giám đốc trong công ty ăn cơm thì lại gặp Diệp Tri Thu ở trong khách sạn.
Lúc sau ra ngoài, anh lại nhìn thấy cô. Cô mặc áo khoác đen, trên vai khoác một
chiếc túi da màu đỏ, đang khẽ nhíu mày, khuôn mặt xanh xao hơi gầy, mái tóc dài
bị gió lạnh thổi bạt về phía sau, bộ dạng chán chường nhìn từng chiếc xe lướt
qua trước mặt. Dáng vẻ hơi buồn rầu, ảm đạm và chấp nhận số phận ấy khiến anh
chạnh lòng, vội vàng lái xe lại đó mời cô đi cùng.
Diệp Tri Thu rất thoải
mái nhưng sau khi lên xe vẫn không có ý bắt chuyện với anh, chỉ chăm chăm nghịch
điện thoại. Sau khi nghe một cuộc điện thoại thì thẫn thờ, mãi đến khi xuống xe
cô mới định thần lại và mỉm cười với anh. Nụ cười đó ấm áp và vui vẻ, cả khuôn
mặt bỗng chốc như bừng sáng khiến người khác phải vui lây.
Hứa Chí Hằng
thừa nhận chủ nhà của mình càng gặp càng thấy dễ mến. Anh cũng không biết suy
nghĩ đó bắt nguồn từ những bức họa tinh tế hay từ nụ cười ấm áp của
cô.
Đứng trong quán bar ồn ào náo nhiệt, nhìn thấy dáng hình mỏng manh
của cô trên sân thượng, ánh đèn hắt vào khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng
không giấu nổi sự cô đơn. Trái tim anh bỗng nhiên dao động. Anh đi đến phía sau
cô, nghe giọng nhỏ nhẹ tự mỉa mai của cô, lúc đó dường như anh không ngần ngại
mà hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Cô đã đáp lại nụ hôn của anh bằng vẻ dịu
dàng yếu đuối đó. Anh ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ từ cô, cảm nhận sự yếu ớt khi
cơ thể thon gầy của cô dựa vào vai anh, và cả cái rùng mình khe khẽ. Cô dường
như đắm chìm trong nụ hôn của anh, thế mà đột nhiên đẩy anh ra.
Thật là
một người phụ nữ có năng lực tự kiềm chế bản thân mạnh mẽ. Hứa Chí Hằng biết
rằng trái tim mình đã rung động.
Lúc này, anh ngồi trong thư phòng, xem
kỹ lại những bức họa và quyết định một ngày nào đó sẽ đóng khung treo chúng lên.
Tường của thư phòng còn một khoảng trống. Nhìn các bức phác họa trang trí phòng,
anh biết chỗ đó là nơi sẽ treo những bức tranh lưu niệm. Rõ ràng chủ nhân chưa
kịp hoàn thành ý tưởng trang trí của mình đã đổi ý cho thuê. Nếu đem treo những
bức tranh này lên đó thì thật tuyệt.
Anh cẩn thận cất các bức tranh đi
rồi ra ngoài chuẩn bị đồ tắm, nhìn chiếc áo khoác Armani mà mình tiện tay vứt
trên sofa, nhớ lại lời Diệp Tri Thu vừa nãy suy đoán về công việc của mình, anh
bất giác bật cười.