Diệp Tri Thu xách máy tính và cặp tài liệu lê bước trở về phòng trọ. Các đợt
công tác liên miên, lại thêm những vấn đề đau đầu này nữa khiến cô dường như đã
sức cùng lực kiệt. Cô đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại điều hòa hơi thở. Cô
nghĩ, nếu mình chết đi thì cũng phải trở về nhà nằm dài trên giường mà chết cho
thoải mái. Bỗng có một cánh tay vỗ vào vai, cô mở mắt nhìn, thở hắt ra một hơi,
người đứng trước mặt cô là Đới Duy Phàm, anh bạn cùng trường ngày
xưa.
Đới Duy Phàm tốt nghiệp chuyên ngành Thiết bị môi trường của Học
viện Mỹ thuật, trên cô hai khóa. Anh có dáng người cao lớn khỏe mạnh, tướng mạo
khôi ngô, từ khi học đại học đã được mệnh danh là hot boy. Anh được chọn vào đội
người mẫu của Học viện Mỹ thuật nên có quen biết với Diệp Tri Thu khi cô đang
theo học ngành Thiết kế thời trang. Hai người khá thân thiết, sau khi tốt
nghiệp, Đới Duy Phàm cùng người bạn tên là Trương Tân mở một công ty quảng cáo.
Được Diệp Tri Thu giới thiệu nên ký được không ít hợp đồng quảng cáo thời
trang.
Lúc đó, Đới Duy Phàm và Trương Tân cũng kiếm được khoản tiền nho
nhỏ, nghe những lời giới thiệu êm tai của chủ đầu tư nên hai người quyết định
mua hai căn hộ đơn ở chung cư này làm hàng xóm của nhau. Năm ngoái, thời gian
Diệp Tri Thu đang cuống lên tìm nhà thì vừa hay Trương Tân chuyển đến ở cùng bạn
gái, nên đã cho Diệp Tri Thu thuê lại căn hộ với giá tiền rất hữu
nghị.
“Em sao vậy, đứng đây để hứng gió lạnh à? Sao sắc mặt tái nhợt
thế?”
“Anh Đới, anh chính là ân nhân của em, dìu em với, em không thể đi
nổi nữa.”
Đới Duy Phàm cầm giúp cô máy tính xách tay và cặp tài liệu, dìu
cô đi: “Em muốn chết à? Sao để ra nông nỗi này, anh đưa em đi bệnh viện
nhé!”.
Cô mệt mỏi lắc đầu: “Không sao đâu, do mệt quá thôi, em ngủ một
giấc là khỏe ngay mà. Mình lên đi”.
Đới Duy Phàm biết cô đã chuyển chỗ
làm, công việc rất vất vả. Anh vừa dìu cô vào nhà vừa cười đùa: “Sao lúc ở công
ty thì lên mặt hét ra lửa như Kinh Kong mà bây giờ lại hiền lành thế
này?”.
“Anh định nhân lúc em sa cơ lỡ vận mà cười nhạo em đấy hả?” Diệp
Tri Thu cởi áo khoác, tháo giày rồi nằm dài lên giường, “Anh làm ơn tắt đèn và
đóng cửa hộ em luôn cái, chúc anh ngủ ngon!”.
Đới Duy Phàm đóng cửa ra
về. Trong màn đêm, Diệp Tri Thu nhắm mắt lại, cô biết mình chưa tẩy trang và
cũng chưa tắm, cứ thế này thì nhan sắc sẽ nhanh tàn tạ, nhưng cô lấy đâu ra sức
lực mà dậy nữa. Sau hai tháng với những chuyến công tác dày đặc, lại thêm cái
đầu không ngừng tính toán tiến hành bước tiếp theo của chiến lược kinh doanh như
thế nào khiến cô tàn sức, cộng thêm chuyện lằng nhằng với Phạm An Dân cứ như
thêm sương vào trời tuyết.
Lúc nãy trong quán cà phê, cô còn cứng rắn
tuyên bố là kiếm tiền bằng chính thực lực của mình, nhưng cái kiểu vắt hết sức
lực và tâm huyết ra cho công việc thế này thì cũng coi như bán cả thân xác rồi
còn gì. Nghĩ vậy cô cảm thấy thật thê lương. Nhưng lao tâm khổ tứ như thế cũng
có ưu điểm, nó không khiến cô than thân trách phận được lâu, loáng một cái cô đã
chìm vào giấc ngủ.
Đúng là đương tuổi thanh niên, chỉ cần ngủ một giấc
sâu, khi tỉnh dậy thì con người lại tràn trề sức lực. Buổi sáng, Diệp Tri Thu
tỉnh dậy, vội vàng chỉnh trang lại mình và đi đến công ty. Cô đã nắm được một
cách cơ bản tình hình các thị trường chính của Tín Hòa. Trên đường đi, cô tranh
thủ vạch ra hướng quản lý cho các thị trường đó.
Quy mô của Tín Hòa nhỏ
hơn Tố Mỹ nhưng điều đó cũng có ưu điểm của nó, muốn gặp mặt tổng giám đốc cũng
không phải hẹn trước. Diệp Tri Thu vừa ngồi xuống ghế trong phòng làm việc thì
bà chủ công ty là Lưu Ngọc Bình dẫn theo một cô gái trẻ dáng người cao ráo đi
vào.
“Cô Diệp, đây là con gái tôi – Thẩm Tiểu Na – vừa đi du học ở Pháp
về, con bé cũng học Thiết kế. Trước đây tốt nghiệp khoa Thiết kế thời trang ở
Học viện Mỹ thuật của cô đấy.”
Diệp Tri Thu đứng dậy làm quen Thẩm Tiểu
Na. Cô cười thầm đau khổ. Các doanh nghiệp tư nhân đưa toàn con ông cháu cha vào
làm việc, mà ở ngành Thời trang thì càng nhiều như nấm sau mưa. Công ty Tín Hòa
này là một ví dụ điển hình: ông chủ Thẩm Gia Hưng trước đây phụ trách mảng thị
trường bây giờ quay ra đầu tư khai thác địa ốc; bà chủ Lưu Ngọc Bình thì phụ
trách sản xuất, thiết kế và khai thác thị trường; em trai ông chủ là Thẩm Kiến
Thiết phụ trách cung ứng vật tư. Bây giờ lại xuất hiện cô con gái học Thiết kế,
chắc chắn lại chiếm một vị trí quan trọng trong công ty. Nhưng nếu điều đó không
liên quan gì đến cô là được rồi.
Quả nhiên Lưu Ngọc Bình nói: “Tôi định
để Tiểu Na phụ trách quản lý mảng thiết kế của công ty, sau này hai người hợp
tác tốt nhé!”.
Thẩm Tiểu Na khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dáng
người cao ráo chắc phải hơn một mét bảy mươi, làn da nâu khỏe mạnh, khuôn mặt
cân đối được trang điểm kỹ lưỡng. Nhìn cô có nhiều nét giống bố. Giữa thời tiết
lạnh thế này mà cô chỉ mặc chiếc áo len cổ chữ V khoét sâu màu trắng, không hề
để ý đến phần da thịt tiếp xúc với gió lạnh. Cô đang rất hiếu kỳ quan sát Diệp
Tri Thu, nghĩ đến những lời mẹ nói lúc nãy, cảm thấy Tri Thu chẳng có gì đặc
biệt đáng phải bỏ ra những hai mươi vạn tệ để kéo về cho được.
Diệp Tri
Thu lịch sự gật đầu với Tiểu Na, sau đó mời hai mẹ con họ ngồi và đưa cho Lưu
Ngọc Bình xem phương pháp quản lý, kế hoạch kinh doanh, phương án khuyến mãi vào
dịp nghỉ, cách giải quyết hàng tồn đọng mà mình đã vạch sẵn. Lưu Ngọc Bình xem
qua hài lòng gật đầu, nói: “Dù sao thì cô cũng đã từng làm ở Tố Mỹ, vừa xem kế
hoạch đã thấy rất chi tiết và khả thi”.
Diệp Tri Thu dở khóc dở cười:
“Tình hình của Tố Mỹ và Tín Hòa hoàn toàn khác nhau, không thể đưa mô hình kinh
doanh của bên này áp dụng vào bên kia được. Bác nên xem kỹ vì dù sao bác cũng là
người hiểu rõ tình hình của công ty ta nhất”.
Sau khi tiễn hai mẹ con họ,
Diệp Tri Thu nghĩ đến cách quản lý chuyên nghiệp của Tố Mỹ rồi so sánh với một
mớ bòng bong của bên này, thật đúng là một trời một vực. Nhưng dù với trình độ
quản lý tầm thường như vậy cũng không gây trở ngại cho việc xây dựng cơ ngơi lớn
như thế này của hai vợ chồng Thẩm – Lưu. Thảo nào mọi người đều nói bậc cửa của
ngành thời trang là rất thấp, thế nên những nhân tài rời bỏ Tố Mỹ đều lựa chọn
tự mình lập nghiệp. Chứ như cô, chỉ vì hai mươi vạn tệ mà đày đọa thân mình đến
kiệt sức, nói ra có khi còn khiến kẻ khác cười cho.
Hiện tại, Lưu Ngọc
Bình rất kỳ vọng Diệp Tri Thu. Ngày hôm sau, bà ta cùng cô tổ chức cuộc họp toàn
bộ phận Kinh doanh. Phương án quản lý của cô về cơ bản đã được thông qua, có
điều bà ta đúng là rất hiểu về tình hình thực tế của Tín Hòa, đã đề nghị riêng
với cô việc tạm hoãn thi hành một số phương án quản lý tương đối nghiêm khắc đối
với các đại lý bán hàng đến sau Tết. Đề nghị này có lý riêng của nó, Diệp Tri
Thu đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Giám đốc kinh doanh vốn không hề nể
phục gì Diệp Tri Thu, trông cô còn quá trẻ, cách nói chuyện từ tốn hòa nhã, luôn
nghĩ rằng dù cô là một lính nhảy dù từ bên Tố Mỹ sang cũng chưa chắc làm nên cơm
cháo gì. Nhưng từ lúc đảm nhiệm vị trí, liên tục đi công tác, khi về cô lại
thuyết trình rõ ràng về tình hình kinh doanh của từng khu vực do cá nhân nào phụ
trách; khu vực nào kinh doanh ứ đọng; khu vực nào các đại lý làm chưa tốt; khu
vực nào tình hình trao đổi hàng hóa có vấn đề… Tất cả đều rõ ràng khiến người
nghe toát mồ hôi hột. Nếu cơ chế quản lý không sát sao thì nhân viên chắc chắn
sẽ có chỗ lơ là. Thêm vào đó là cách thức quản lý của bà chủ khiến họ không dám
làm điều gì đột phá. Bởi họ tự nghĩ mình là nhân viên cũ, bao năm đi theo hai vợ
chồng Thẩm – Lưu rồi, giờ chỉ cần tốn chút hơi sức để thảnh thơi cưỡi ngựa xem
hoa thôi.
Thẩm Tiểu Na chăm chú nghe Diệp Tri Thu trình bày,
rồi nhìn một lượt vẻ mặt của những người ngồi dưới, cô không thể không khâm
phục. Cô vốn quen với lối sống tự do, không chịu sự gò ép của bố mẹ, bố mẹ cô
cũng chẳng còn cách nào khác mới đưa cô sang Pháp học Thiết kế, nhưng chỉ có cô
mới rõ nhất mình đã học được những gì.
Khi cô trở về, bố mẹ đã thu xếp
sẵn cho cô chức Giám đốc Thiết kế. Nghe thì rất oai nhưng cô chẳng được can
thiệp vào mảng sản xuất. Ba nhà thiết kế của Tín Hòa đã có thâm niên, đến mẹ cô
cũng phải vì nể mà nhỏ nhẹ với họ. Nên khi nghe những kiến nghị của cô thì họ
hoặc là bỏ ngoài tai, hoặc thẳng thắn: “Thế thì cô cứ thiết kế ra vài mẫu cho
chúng tôi xem là được”. Điều này khiến cô nàng như muốn ngã ngửa, thế mới biết
không phải cứ cầm được thanh thượng phương bảo kiếm mà có thể hống hách vẫy
vùng.
Cô đoán Diệp Tri Thu chỉ hơn mình hai, ba tuổi, chiều cao trung
bình, nhìn sức khỏe có vẻ kém, sắc mặt xanh xao, thế nhưng lời nói và cử chỉ
thật sự lão luyện, tự tin. Quản lý tiêu thụ ở bộ phận Thị trường xem ra ghê gớm
hơn nhiều so với mấy vị thiết kế lịch lãm nho nhã, vậy mà bị cô ta dồn cho im
một phép. Thẩm Tiểu Na liếc mắt nhìn về phía mẹ mình, quả nhiên khuôn mặt bà
không giấu được sự mừng rỡ, hiện rõ vẻ đắc ý vì số tiền hai mươi vạn tệ của mình
chi rất đúng chỗ.
Thẩm Tiểu Na hơi tủi thân, cô biết mẹ rất yêu thương
mình, nhưng chắc chắn trong lòng bà đang ước: Giá như cô gái đang đứng thuyết
trình trước ánh mắt bao người kia là con gái mình thì tốt.
Bố mẹ cô làm
kinh doanh từ khi cô còn rất nhỏ. Bắt đầu từ việc đi xuống phương Nam nhập hàng
mở tiệm bán quần áo. Khi tích lũy được số vốn nhất định thì mở xưởng sản xuất,
cũng coi như là bắt đầu từ đôi bàn tay trắng, không thể nói là không gian khổ
nên việc chăm sóc cô cũng có chút lơ là. Rất nhiều lần họ phải gửi cô đến nhà
chú Trần là đồng nghiệp cũ của họ, nên cô còn thân thiết với gia đình chú Trần
hơn bố mẹ đẻ. Khó khăn lắm mới ổn định được cuộc sống, bố mẹ cô lại sinh thêm
cho cô một người em trai. Thế là họ lại chẳng có thời gian để lo lắng cho cô
nữa. Trong hoàn cảnh như thế mà lớn lên cô vẫn ngoan ngoãn cũng là một kỳ tích
rồi.
Thẩm Tiểu Na không gây ra những chuyện tày trời, có điều cô không
thích đi học, bướng bỉnh và ham chơi, chẳng coi bố mẹ ra gì. Bố mẹ luôn nhìn cô
với ánh mắt mâu thuẫn, vừa tự trách mình không làm tròn trách nhiệm, vừa bực tức
vì thép nay chẳng tôi được thành gang. Cô nghĩ thế nên thấy nhức nhối trong
lòng, dứt khoát đứng dậy bỏ đi ra ngoài, không muốn nghe thêm gì
nữa.
Diệp Tri Thu không hề để tâm đến việc Thẩm Tiểu Na bỏ ra ngoài, cô
hiểu rõ chức Giám đốc Thiết kế trên danh nghĩa của Thẩm Tiểu Na không thể bằng
được cái ghế Tổng quản lý Kinh doanh của mình, mảng thiết kế vẫn do bà Lưu Ngọc
Bình quản lý và quyết định.
Cô có nghe chuyện Thẩm Tiểu Na bị mất uy tín
trước mặt các nhà thiết kế, nhưng cô cũng đồng ý với nhận xét của Tiểu Na là sản
phẩm của công ty khá “quê mùa”. Nhưng bao năm nay, những sản phẩm thời trang tạo
dáng đứng đắn của Tín Hòa đã tạo dựng được thị trường tiêu thụ rộng lớn và ổn
định. Trước mắt, kế hoạch kinh doanh của Diệp Tri Thu hoàn toàn căn cứ vào dòng
sản phẩm này. Cô không muốn khi chưa đứng vững trên thị trường đã lao vào cải
tiến sản phẩm, như thế chỉ khiến cô càng mệt mỏi.
Họp xong trở về văn
phòng, cô thở dài nhẹ nhõm. Cô gọi điện cho Tây Môn. Cậu ta chính là cháu của
Tổng giám đốc Tần – chủ đầu tư khu Tân Giang Hoa Viên. Cô muốn nhờ cậu ta giới
thiệu cô với Tổng giám đốc Tần để hoàn tất thủ tục sang tên hợp đồng. Nghe đâu
tình hình ngày càng căng, Ủy ban Bất động sản càng ngày càng thẩm tra kỹ các hồ
sơ xin sang tên hợp đồng để ngăn cản những hành vi đầu cơ gây rủi ro trên thị
trường, thế nên cô nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tây Môn.
Thực ra
trước đây, nhờ công ông Tăng Thành – sếp cũ của cô – mà cô mua được căn chung cư
này với giá ưu đãi. Ông ta có quan hệ thân thiết với chủ đầu tư, nhưng bây giờ
Diệp Tri Thu sao dám đến nhờ cậy ông ta thêm nữa.
Còn việc cô quen biết
với cái cậu Tây Môn xem ra cũng thật buồn cười. Cả gia đình cậu ta đều làm về
kiến trúc hoặc kinh doanh bất động sản nên rất giàu có. Tây Môn trước đây được
bố gửi ra nước ngoài du học. Sau khi về nước, cậu vào làm luôn cho công ty bất
động sản của gia đình, đương nhiên là ngồi ở vị trí giám đốc và được chọn một
căn chung cư theo ý thích để ở riêng.
Khi Diệp Tri Thu tiến hành trang
trí nội thất thì phòng cậu ta cũng đang trong công đoạn đó. Có điều Diệp Tri Thu
hoàn toàn tự mình thiết kế, vì cô có kiến thức nền vững chắc về mỹ thuật, hơn
nữa mấy năm gần đây chuyên phụ trách mảng kinh doanh tủ bếp gia dụng và bài trí
phòng trưng bày cho công ty nên cô tích lũy rất nhiều kinh nghiệm. Hai điều đó
cộng lại đương nhiên là đạt đến sự hoàn hảo về thiết kế. Đến khi việc trang trí
nội thất sắp hoàn thiện thì Tây Môn và cô bạn gái Tiểu Phán đều kinh ngạc và
hoàn toàn thất vọng với thiết kế nội thất mà mình phải thuê với giá rất cao. Đến
lúc căn nhà của Diệp Tri Thu hoàn thiện, hai người họ ngại ngùng đi sang hỏi han
thỉnh giáo. Được cái Diệp Tri Thu tính tình thoải mái, cứ lúc nào rảnh rỗi là
sẵn sàng góp ý cho họ. Tây Môn rất thích, cậu ta đưa danh thiếp cho cô. Diệp Tri
Thu thấy tên tiếng Anh của cậu ta được ghi đường hoàng ở sau danh thiếp – Simon
Qin – cô cười vui vẻ và đọc luôn thành “Tây Môn… Khánh[1]”.
Người bản địa
phát âm âm mũi không chuẩn lắm, nếu lấy tiếng Anh để đọc tên tiếng Hán như thế
thì rất hay bị nhầm âm và nghe rất buồn cười. Tiểu Phán cũng cười sảng khoái.
Anh chàng Simon Qin vốn có tên tự là Tần Trạm khóc dở mếu dở, nhưng nhìn hai cô
gái cười thoải mái như vậy, anh ta đành cười theo và không quên dọa Tiểu Phán:
“Em có muốn làm Phan Kim Liên không?”.
Tiểu Phán vốn không phải người có
thể giấu kín chuyện trong lòng, thế là vài ngày sau, bạn bè đều gọi cậu ta bằng
biệt hiệu Tây Môn Khánh, lâu dần thành quen, cậu ta cũng chấp nhận. Hai người
tuổi tác cũng tương đương Diệp Tri Thu và Phạm An Dân nên rất nhanh họ đã trở
thành bạn bè thân thiết, đã nhiều lần hẹn nhau đi ăn hoặc hát hò. Đến khi Phạm
An Dân cặp kè với một cô gái khác khi Diệp Tri Thu đi công tác xa thì bị Tiểu
Phán phát hiện. Cô lập tức gọi điện thoại thông báo tình hình cho Tri
Thu.
Chú thích:
[1] Tây Môn Khánh là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy
Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng Võ Tòng sát tẩu (Võ Tòng giết chị
dâu). Tây Môn Khánh là nhân vật hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ
của Võ Đại Lang – anh trai Võ Tòng. Y đã cùng Phan Kim Liên đầu độc Võ Đại Lang
khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo chuyện mai táng xong, liền giết
chết cả Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để lấy đầu tế anh trai
mình
Sau này Diệp Tri Thu không hay liên hệ với hội Tây Môn nữa. Bởi thứ nhất là
cô đã chuyển công tác, bận rộn đến mức không có thời gian rảnh; thứ hai, không
muốn nghe Tiểu Phán chê trách Phạm An Dân trước mặt mình. Nghĩ đến đây, cô trở
nên ưu tư hẳn. Cô nhớ hồi đó cô tức tối vội vàng chạy về, chỉ mong đó là chuyện
hiểu nhầm, là do Tiểu Phán quá đa nghi. Rồi sắc thái không thể tin nổi của cô
khi nghe Phạm An Dân nói câu “Xin lỗi em”… Cô thật sự không thể chịu đựng nổi
khi bây giờ có người nhắc lại chuyện đó trước mặt cô.
Tây Môn dương dương
tự đắc nói với cô rằng việc đó mười phần đã chắc chín rồi. Ông chú của cậu ta có
ấn tượng rất tốt với Diệp Tri Thu, vẫn nhớ cô là một khách hàng do ông Tăng
Thành giới thiệu đến mua nhà nên đồng ý ngay, nói khi nào cô tiện thì cứ ghé
qua.
Diệp Tri Thu hơi xấu hổ, không ngờ cô vẫn phải nhờ đến bóng sếp cũ,
cứ nghĩ đến Tăng Thành cô lại thấy căng thẳng. Nhân lúc này đang rỗi, cô nhấc di
động gọi điện cho Phạm An Dân.
Phạm An Dân vội vàng nhấc máy: “Thu Thu,
chào em!”.
“Chào anh, anh xem hai ngày gần đây lúc nào rảnh rỗi thì chúng
ta hẹn nhau đến công ty giao dịch bất động sản sang tên hợp đồng.”
Phạm
An Dân yên lặng hồi lâu rồi nói: “Được thôi, nếu em nhất định muốn vậy thì anh
cũng chẳng có gì để nói. Có điều anh chỉ lấy lại đúng số tiền mười bảy vạn tệ mà
anh đã bỏ ra, mà em không đồng ý thế anh sẽ không đi”.
Thêm hay bớt đi
khoản tiền ba vạn tệ này đối với Diệp Tri Thu cũng chẳng to tát gì. Cô biết Phạm
An Dân kiên quyết làm như vậy là muốn để lòng anh ta thanh thản hơn. Nhưng cô
không thể bỏ qua dễ dàng như thế, nhất định cô phải để anh ta cảm thấy hổ thẹn
suốt đời: “Tùy anh, em thế nào cũng được, chỉ cần mẹ anh đừng vin chuyện này để
gây chuyện với gia đình em là được”.
Phạm An Dân cười khổ: “Thu Thu, hiện
giờ anh không có nhiều tiền đến như vậy, ý của anh là muốn em đợi một thời gian,
khi nào gom đủ tiền anh sẽ đưa cho mẹ anh để bà không gây chuyện nữa. Em cần gì
phải vội vàng đi sang tên hợp đồng như thế?”.
“Bởi em không muốn dính
dáng bất cứ thứ gì đến anh hoặc gia đình anh nữa, em đã nói rõ rồi đó. Em cảm
thấy chuyện này đã đủ làm người ta mất hết tự tôn rồi.”
Phạm An Dân lại
im lặng hồi lâu, Diệp Tri Thu sốt ruột định nói gì đó thì anh ta lại tiếp lời:
“Anh bị thế này cũng không thể nói được gì. Em nói thời gian đi, anh sẽ đúng
hẹn”.
Diệp Tri Thu mở cuốn sổ tay ghi kế hoạch công việc, chỉ chiều mai
là đi thị sát mấy siêu thị trong thành phố, có thể bớt chút thời gian làm việc
riêng: “Ba giờ chiều mai nhé, chúng ta gặp nhau ở cổng công ty, được
không?”.
Phạm An Dân gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Diệp Tri Thu đến rất
đúng giờ đã thấy Phạm An Dân đang đợi ở cửa. Anh đứng dựa vào chiếc Mercedes hút
thuốc. Anh hút thuốc từ hồi còn học đại học, sau đó do Diệp Chi Thu gay gắt phản
đối, anh đã bỏ thuốc được một thời gian dài. Bây giờ nhìn dáng anh cầm thuốc
đứng trong gió lạnh, Diệp Tri Thu bất giác thở dài, đương nhiên cô sẽ không bao
giờ can thiệp việc đó nữa. Phạm An Dân thấy cô đến liền dụi điếu thuốc, cùng cô
đi vào trong.
Cô gái tiếp tân vừa thông báo thì Tây Môn đã ra đón ngay
rồi. Cậu ta hờ hững gật đầu với Phạm An Dân, ân cần chào hỏi Diệp Tri Thu rồi
đưa họ vào phòng làm việc của chú cậu ta. Trước đây, Diệp Tri Thu được Tăng
Thành giới thiệu nên ông Tần rất lịch sự: “Chị là người quen của Tổng giám đốc
Tăng, tôi nhất định sẽ giúp”. Ông ta gọi người phụ trách bộ phận Kinh doanh lại
và dặn dò: “Anh giúp cô Diệp làm thủ tục sang tên hợp đồng nhé! Còn khoản phí
sang tên thì không thu”.
Diệp Tri Thu kinh ngạc, trước đó cô đã hỏi thăm
cặn kẽ rồi, tiền phí sang tên hợp đồng ở mỗi công ty giao dịch có quy định
riêng, chí ít thì một vạn còn nếu nhiều thì phải từ ba đến năm vạn. Nhưng làm
thủ tục sang tên hợp đồng vẫn tiết kiệm hơn là sau này đi làm giấy chuyển quyền
sở hữu nhà, vì làm cái đó phải đóng thuế khá cao cho nhà nước. Cô chỉ muốn Tây
Môn giúp đỡ để bớt được chút nào hay chút ấy, không ngờ uy tín của Tăng Thành
lớn đến như vậy, trong lòng cô càng thêm bối rối. Cô tiếc những đồng tiền mà
mình vất vả lắm mới kiếm được nên cũng chẳng dại gì mở miệng nói ra chuyện mình
đã nghỉ việc và bây giờ không còn liên quan gì đến Tăng Thành nữa, cô mỉm cười
bắt tay cảm ơn Tổng giám đốc Tần.
Cùng giám đốc kinh doanh đi ra, nghe
anh ta giải thích tỉ mỉ về các bước làm thủ tục sang tên hợp đồng, Diệp Tri Thu
mới thấy công việc này chẳng đơn giản tí nào. Ngoài việc chủ đầu tư làm lại hợp
đồng mua bán nhà, còn phải làm giấy xin được đổi tên hợp đồng, xin được mở khóa
tài khoản đặt cọc, xin được trả góp lại từ đầu. Cô phải đến ngân hàng mở khóa
tài khoản, lấy giấy xác nhận đến Ủy ban Bất động sản làm thủ tục hủy bỏ giấy tờ
chứng minh tài chính cũ, rồi xin chứng nhận mới, xong lại đến ngân hàng mở tài
khoản để đặt cọc. Sau đó ngân hàng sẽ chuyển khoản cho người chủ cũ là Phạm An
Dân. Hầu như mỗi công đoạn đều yêu cầu cô và Phạm An Dân cùng có
mặt.
Diệp Tri Thu thấy thật phiền phức, thứ nhất vì công việc của cô rất
bận, thứ hai vì cô không muốn dính dáng gì đến Phạm An Dân nữa. Nhưng việc đã
đến nước này, dù đứt ruột bán căn hộ đi coi như mất đứt khoản tiền bài trí nội
thất cũng vẫn phải chạm mặt Phạm An Dân. Cô đành cười buồn với Tây Môn và giám
đốc kinh doanh, hẹn ngày giờ cụ thể đi làm các thủ tục tiếp theo rồi cáo
từ.
Bên ngoài trời âm u lạnh lẽo, Phạm An Dân rất muốn đưa Tri Thu về
nhưng không dám mở lời, chỉ chăm chú nhìn cô. Diệp Tri Thu lúc này chẳng có bụng
dạ nào để tâm đến anh ta, cô nói câu tạm biệt rồi vẫy taxi định tiếp tục đi thị
sát các siêu thị. Nghĩ đi nghĩ lại, cô rút di động ra, ngần ngừ một lát rồi bấm
số điện thoại của sếp cũ – Tăng Thành.