Hứa Chí Hằng cứ đến thứ Tư và thứ Bảy là đi đánh cầu lông với Vu Mục Thành, từ
khi hẹn hò Diệp Tri Thu anh quyết định ưu tiên dành thời gian cho cô, để hai
người gặp gỡ vào thời gian rảnh cuối tuần nên lịch đánh cầu lông chuyển thành
thứ Ba và thứ Sáu. Vu Mục Thành chỉ cười và vui vẻ đồng ý với sự thay đổi nhỏ
đó.
Sân họ đánh cầu lông nằm ở một khu nhỏ gần ngoại ô nơi Vu Mục Thành
ở, đánh xong trận cầu lông, Vu Mục Thành mời Hứa Chí Hằng về nhà nếm món canh mà
Tạ Nam nấu. Khi Hứa Chí Hằng mới đến đây, anh ở nhờ biệt thự của Vu Mục Thành
một tuần. Căn biệt thự đó nằm trong một khu dân cư nhỏ, đối diện với căn biệt
thự mà vợ chồng Vu Mục Thành đang sống. Nơi đây gần hồ rộng, quang cảnh thoáng
đãng. Khi màn đêm xuống, còn có trật tự viên dắt chó đi tuần kể cả khi trời mưa
lất phất, khắp nơi đều có không khí ấm áp, yên bình.
"Mục Thành này, cậu
đã ở những nơi náo nhiệt như New York, Thượng Hải, thế mà vẫn quen với cuộc sống
nơi đây sao? Hứa Chí Hằng cảm thấy nơi đây quá hẻo lánh.
"Ở đâu không
quan trọng, mình thích sự yên tĩnh ở nơi đây. Có điều mình vẫn muốn mua một căn
hộ trong thành phố gần với công ty của Tạ Nam để đỡ lo lắng về khoản lái xe đi
lại của cô ấy."
"Thật không chịu nổi cậu rồi, hàng tháng đi công tác, Tạ
Nam toàn phải lái xe trên đường cao tốc đấy, cậu quá cường điệu vấn đề lên
rồi".
"Chúng tớ định có con, cô ấy muốn tớ cai rượu, còn tớ đề nghị cô ấy
xin làm việc trong tỉnh thôi không đi công tác nữa, đương nhiên là hai bên đều
phải cố gắng mới được".
"Thảo nào bữa tiệc hôm qua cậu không động đến một
giọt rượu nào, sau này mình gọi cậu ra ngoài làm vài ly giải sầu chắc cũng miễn
bàn rồi."
Vu Mục Thành chỉ cười mà không nói gì, lúc này họ đã đi đến
trước tòa nhà của anh ở, theo thói quen anh ngẩng đầu lên thấy căn hộ ở tầng bốn
của mình có ánh sáng mờ mờ qua cửa sổ nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
Dùng
xong món canh, Hứa Chí Hằng chào rồi lái xe về nhà. Sau khi vận động cơ thể tuy
mệt mỏi nhưng cũng thư giãn, những hạt mưa nhỏ làm cho bầu không khí sạch sẽ và
khiến cho con người ta thư thái. Trên đại lộ Tân Giang rộng lớn phía trước, xe
cộ nườm nượp, mặt đường ẩm ướt, phản chiếu ánh đèn đường và đèn xe, phong cảnh
hai bên đường nhanh chóng lùi dần về phía sau.
Radio trên xe đang phát
một tiết mục âm nhạc, người dẫn chương trình với chất giọng êm ái nhẹ nhàng đang
giới thiệu một loại bài hát xưa. Hứa Chí Hằng trước đây vẫn thích dòng nhạc
Rock, nhưng bây giờ anh cảm thấy dòng nhạc du dương này thật thích hợp với một
đêm mưa yên bình như thế và cũng rất ăn nhập với tâm trạng anh lúc này đang nhớ
đến Diệp Tri Thu. Gần đây, cứ mỗi khi nhàn rỗi là anh lại nhớ đến cô.
Cô
vẫn bận rộn như vậy, thi thoảng còn đi công tác ngắn ngày, chỉ có thể gặp anh
vào mỗi cuối tuần. Có thể nói hai người hoàn toàn giữ cuộc sống riêng cho mình.
Cách yêu nhau đầy lý trí như vậy lúc đầu làm anh cảm thấy rất thỏa mái nhưng dần
dần một suy nghĩ lạ lùng cứ lớn dần trong anh. Anh bắt đầu nghĩ, nếu lúc nhàn
rỗi anh lại nghĩ đến cô, có lẽ đó là điều anh hy vọng hai người ở gần nhau nhiều
hơn và cùng nhau chia sẻ nhiều hơn nữa. Nếu trong lòng cô có điều gì ác cảm với
căn nhà đó thì có lẽ anh nên đi tìm căn nhà khác.
Hứa Chí Hằng lái xe vào
bãi đỗ của khu chung cư Tân Giang Hoa Viên, khi xuống xe anh dừng lại ngước mắt
lên trên ngắm nhìn, anh nghĩ ai mà có thể cười mãn nguyện với một căn phòng như
Vu Mục Thành nhỉ, gia đình và căn nhà suy cho cùng vẫn là hai khái niệm, xem ra
người bạn chí cốt của anh đã được đào tạo để trở thành người đàn ông của gia
đình thật rồi. Anh nhớ đến Diệp Tri Thu, nụ cười lại thấp thoáng trên khóe
môi.
Lúc đó Tây Mon cũng lái chiếc Toyota vào đỗ cạnh xe anh. Cậu ta và
Tiểu Phán xuống xe, cậu vừa đi vừa lên giọng dậy dỗ Tiểu Phán: "Bà cô của tôi
ơi, mai em đi với anh cũng được nhưng đừng có gây chuyện đấy nhé. Người ta có
cưới xin đàng hoàng, ông Phương đó và chú của anh lại có quan hệ làm ăn, mình dù
sao cũng là khách mời có tên trên thiếp cưới, em đừng mang cái bộ mặt đưa đám ấy
nữa, cũng đừng ăn nói linh tinh cho sướng cái miệng đấy".
Tiểu Phàn cười:
"Thôi được rồi, em chỉ muốn xem xem tổ chức đám cưới trên du thuyền như thế nào,
chứ không thì ai thèm chứ."
Hai người chào Hứa Chí Hằng rồi cùng đi vào
đợi thang máy. Tiểu Phán kéo cánh tay Tây Môn nũng nịu: "Em thích tổ chức đám
cưới ở nhà thờ cơ, anh Tây Môn, lúc nào mình đi đến nhà thờ ở phía sau kia xem
nhé!"
"Được thôi, có điều người khác gọi anh là Tây Môn thì kệ họ, nhưng
xin em đừng gọi anh thế nữa được không? Hôm qua mẹ anh nghe em gọi thế bà không
vui đâu, hay em muốn làm Phan Kim Liên thật đẩy? Chỉ tại chị Thu Thu nghĩ ra cái
biệt danh này làm đời anh đi tong rồi."
Hứa Chí Hằng nghe đến tên Thu Thu bất giác giật mình,
Tiểu Phán cười "hì hì" giải thích cho anh nghe về nguồn gốc của biệt danh đó.
Hứa Chí Hằng nhớ lại có lần Diệp Tri Thu bông đùa về nghề nghiệp của anh, nhớ ra
thi thoảng cô ấy để lộ tính hài hước tinh nghịch với những việc xung quanh anh
cũng bật cười. Ba người cùng bước vào thang máy, Tây Môn thở dài than vãn: "Tiểu
Phán à, em phải biết giữ mồm giữ miệng chứ, lần trước em đã nói ầm lên cái
chuyện anh Phạm bị gãy chân ngay trước mặt chị Tri Thu rồi, em không thấy chị ấy
không hề muốn nhắc đến những chuyện đó sao? Nếu em gặp được chị ấy thì nhất định
không được nhắc đến đám cưới ngày mai nhé!"
"Mai là đám cưới của ai vậy?"
Hứa Chí Hằng không thể im lặng nữa.
"Bạn trai cũ của chị Thu Thu". Tiểu
Phán nói: "Cặp với con gái của một ông chủ xây dựng cỡ bự vì thế nên bỏ rơi chị
Thu Thu. Căn hộ mà anh đang ở vốn là họ mua khi sắp kết hôn đấy chứ. Haizzz...
Đêm mai gia đình đó còn thuê một du thuyền sang trọng làm đám cưới trên mặt
sông, tổ chức hoành tráng lắm, nghe nói còn đốt pháo hoa nữa. À, Tây Môn, anh
nghĩ xem chị Tri Thu trông thấy cảnh họ phô trương như vậy sẽ nghĩ thế
nào?"
"Em khỏi phải lo, chị Tri Thu làm gì có thời gian mà để ý đến bọn
họ."
Thang máy đến tầng mười sáu, họ đi về nhà mình. Hứa Chí Hằng nghĩ,
đối với một người con gái dù nghĩ thoáng đến mấy, nếu bạn trai cũ của mình mà tổ
chức đám cưới đình đám thì cũng chẳng vui vẻ gì, không biết Thu Thu vốn tính tự
mình chịu đựng mọi chuyện bây giờ đang nghĩ gì. Hôm nay trong điện thoại, cô
cũng chỉ nói là sẽ họp rất muộn. Anh rút di động ra bấm số của cô, chuông kêu
hồi lâu mới thấy cô nhấc máy, đầu dây bên kia còn truyền đến tiếng nhạc Jazz.
Giọng nói của cô hơi khàn khàn: "Chí Hằng, anh đánh cầu xong rồi à?"
"Anh
vừa về, Thu Thu, em đang ở đâu?"
Cô cười nhẹ: "Em cũng đang định gọi cho
anh đấy. Em đang uống rượu ở quán, nếu anh không bận thì qua đây đón em nhé! Ông
chủ đang lo sau khi đóng cửa quán còn phải đưa em về nhà đây này".
"Ông
ta đừng có mơ nhé!" Hứa Chí Hằng cười nói: "Anh sẽ đến đó ngay, tên nào định tán
tỉnh em thì đuổi nó đi, em nghe rõ chưa?"
Hứa Chí Hằng hỏi rõ tên và địa
chỉ của quán rượu đó rồi cầm chìa khóa xe đi ra. Anh vào xe và bật chế độ định
vị GTS, nhưng chỗ đó chính là vùng tô giới cũ mà có lần Diệp Tri Thu đã dẫn anh
đi, có nhiều đường một chiều mà GTS không thể chỉ rõ ra được, anh phải đi vòng
rất nhiều lần mới tìm thấy địa chỉ cần tìm. Quầy rượu đó được sửa chữa từ một
căn nhà cũ, trên của quán có treo một tấm biển với hàng chữ màu cầu vồng:
Forever. Anh đi vào trong, quán rượu có hai tầng, tầng một với không gian nhỏ
hẹp có kê quấy rượu, phía trước quầy có cả một đám người đang uống rượu, ngoài
ra có mấy chiếc bàn nhỏ, trên bàn có cắm vài ngọn nến. Mấy người ngồi đối diện
nhau đang thầm thì to nhỏ. Anh đi lên chiếc cầu thang bằng gỗ kiểu cũ hẹp và
dốc, vừa đến tầng hai đã nghe thấy tiếng một người đàn ông: "Thu Thu à, cô đã
uống nhiều lắm rồi, không nên uống thêm nữa."
"Tôi muốn uống hết loại
Cocktail của anh, cái loại Percian Cat này hơi chát, loại tiếp theo là Mechico
Sunrice phải không? Diệp Tri Thu cười nói.
"Nếu tôi để cô uống say, Tiểu
Địch đi công tác về mà biết được sẽ trách tôi chết. Cái hay của uống rượu là đạt
đến điểm như say mà không say, chứ nếu uống say mèm rồi thì lại chẳng có gì thú
vị nữa."
"Thì tôi đã say đâu. À, mà lúc nãy nói chuyện điện thoại với
Tiểu Địch mà quên bảo cô ấy hôm kia có người cầu hôn với tôi, nói sẽ cùng tôi đi
trọn cuộc đời", Diệp Tri Thu cười khanh khách, rõ ràng đã say lắm rồi. Hứa Chí
Hằng nghe thấy, anh đứng sững lại, nghĩ hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện bất
ngờ xảy đến, bạn trai cũ của người yêu mình ngày mai kết hôn, trong khi đó người
yêu mình lại có người khác cầu hôn. Hôm kia Diệp Tri Thu đang đi công tác công
tác ở thành phố H, vậy người kia là ai chứ? Anh lại nghe tiếng Diệp Tri Thu cười
nói: "Vĩnh viễn, Forever, cái từ này mới hấp dẫn làm sao. Anh Phong, sao anh lại
lấy từ đó đặt tên cho quán rượu của mình?"
"Anh nghĩ bản thân mình cũng
muốn nắm lấy một điều gì đó vĩnh viễn. Cầu hôn là việc tốt đấy, đàn ông không dễ
dàng hạ được quyết tâm như vậy đâu."
"Anh nói gì vậy? Đúng là tư duy của
một người đàn ông điển hình. Em hạ quyết tâm đồng ý mới là chuyện chẳng dễ dàng
gì chứ. Kết hôn là việc trọng đại lắm sao? Đem đặt trước mặt em cứ như thể em sẽ
vồ ngay lấy không bằng." Diệp Tri Thu khịt mũi: "Anh Phong này, anh hát bài gì
đi, lâu lắm rồi em không được nghe anh hát".
"Lâu lắm rồi em không đến
đây, Tiểu Địch nói em bận sắp phát điên lên rồi, em muốn nghe bài gì
nào?"
"Cái bài hát ấy tên là gì ấy nhỉ? Em chẳng nhớ nữa..." Diệp Tri Thu
lẩm nhẩm: "Tình yêu là điều em biết rõ, nhưng vĩnh viễn là cái gì
nhỉ?"
"Bài hát này không thích hợp với người vừa được người khác cầu hôn
đâu", người con trai đó cười: "Thôi được, anh sẽ hát nhưng phải nghe lới anh,
không được uống Cocktail nữa."
Hứa Chí Hằng bước lên một bước nữa, trông thấy Diệp
Tri Thu ngồi cạnh một chiếc bàn đặt sát góc cầu thang quay lưng về phía anh. một
người con trai mặc áo kẻ ca rô khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng điệu lịch lãm đứng
lên từ chiếc ghế đối diện với cô, tiến về phía quầy rượu. Anh bước vảo đặt bàn
tay lên vai Diệp Tri Thu, cô giật mình quay lại, cười với anh: "A, anh đến rồi
à?" Cô nắm bàn tay anh khẽ nói: "Ngồi nghe anh Phong hát nhé, anh ấy hát hay
lắm".
Hứa Chí hằng ngồi xuống bên cô, anh quan sát bốn phía, không gian
tầng này rất thấp nhưng rộng hơn hẳn dưới kia. Bốn góc tường có treo những tấm
ảnh to về các loại địa hình dốc núi, đường bộ và các ô tô địa hình. Dưới ánh đèn
vàng mờ dịu, không có quá nhiều khách ngồi, chiếc máy hát kiểu cũ đang phát ra
điệu nhạc Jazz, không khí nhàn tản, hoàn toàn khác với phong cách của những tụ
điểm vui chơi sôi động mà trước đây anh thấy.
Người con trai kia tắt máy
hát, cầm ghi ta đến ngồi lên chiếc ghế cao ở góc phòng. Anh nói vào micro: " Bài
hát này tôi tặng cho Thu Thu, tuy điều tôi hát không phải vĩnh viễn nhưng tôi
nghĩ chúng ta vẫn có quyền hy vọng một điều gì mãi mãi". Rồi anh bắt đầu vừa đàn
vừa hát bài Tình khúc.
- " Em đã từng nói với anh, em mãi mãi yêu
anh,
Tình yêu là điều anh biết, nhưng "mãi mãi" là gì vậy?
Em ơi em đừng
khóc, chúng mình vẫn ở bên nhau.
Niềm vui của hôm nay sẽ là hồi ức vĩnh hằng
của ngày mai.
Là la la la..."
Tiếng hát của anh ta trầm ấm, Diệp Tri
Thu dựa vào lòng Hứa Chí Hằng khẽ ngâm nga:
- " Em không thuộc về anh,
anh cũng không có được em.
Em ơi em, trên đời này chẳng ai có được quyền
chiếm hữu.
Có lẽ chúng ta chia tay không cần quay đầu lại,
Ít ra cũng
không cần thêu dệt những lý do đẹp đẽ.
Là lá la la..."
Đang say sưa
trong điệu nhạc, cô bỗng ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Hằng, mỉm cười hỏi: "Chí Hằng,
anh sẽ thuộc về em bao lâu?" Dưới ánh đèn, khuôn mặt xanh xao không trang điểm
của cô, lại ánh lên sắc hồng của men rượu, ánh mắt đung đưa vô định. Không đợi
anh trả lời, cô vội lấy ngón tay đặt lên bờ môi anh: "Không, đừng trả lời em,
đến lúc đó chúng mình không cần thêu dệt những lý do đẹp đẽ nữa".
Cô tiếp
tục lẩm nhẩm theo A Phong, tiếng hát đã khàn khàn:
- " Là lá la
la...
Người yêu ơi, em đừng nói nữa, chúng ta mãi mãi không xa rời.
Người
yêu ơi, em đừng nói nữa, ngày mai chúng ta sẽ chia tay."
Bài hát kết
thúc, Diệp Tri Thu và những người khách khác đồng loạt vỗ tay, A Phong lịch sự
cúi đầu tỏ ý cảm ơn rồi bảo người phục vụ bật máy hát để khúc nhạc Jazz tiếp
tục. Diệp Tri Thu nhìn đăm đăm về phía trước, rõ ràng miệng đang cười mà mắt đã
nhòa lệ. Hứa Chí Hằng vòng tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: "Thu
Thu, em có chuyện gì không vui à?"
"Haizzz, chẳng có chuyện gì cả. Chẳng
qua là em uống nhiều rượu quá thôi. Thảo nào mà anh Phong không tiếp thêm rượu
cho em nữa. Nhân lúc em chưa say mà gây chuyện, anh đưa em về nhé!"
Hứa
Chí Hằng vẫy tay gọi người phục vụ đến thanh toán, A Phong đi đến hỏi: "Thu Thu,
em có sao không?"
"Không sao đâu anh Phong. Đây là Hứa Chí Hằng bạn trai
em. Còn đây là anh Phong, chủ quán, cũng là bạn của Tân Địch." Hai người đàn ông
lịch sự gật đầu chào nhau, Diệp Tri Thu chống tay xuống bàn để đứng dậy, Hứa Chí
Hằng dìu cô ra khỏi quán bar và lên xe. Bên ngoài, trời vẫn lắc rắc mưa, những
hạt mưa phả vào da mặt, lành lạnh.
Cô ngồi nghiêng trên ghế, mắt nhắm hờ,
yên lặng, không còn vẻ hơi quậy như lúc còn trong quán rượu nữa. Xe đỗ chỗ cô ở,
Hứa Chí Hằng nhẹ nhàng gọi, cô lơ mơ nhìn anh rồi lập tức định thần trở lại, cố
gắng xuống xe, cùng anh vào chung cư. Vào trong thang máy, Hứa Chí Hằng bế xốc
cô lên, áp mặt vào khuôn mặt đang nóng bừng của cô, cô cười và ôm chặt cổ anh:
"Em biết cách uống rượu đấy chứ?"
"Vẫn còn nhớ gọi anh đến đón là tốt
rồi."
Anh lấy chìa khóa trong túi xách của cô để mở cửa phòng. Vào phòng,
anh đặt cô xuống sofa rồi đi mở cửa sổ. Anh đang định đi lấy khăn mặt thì cô kéo
vạt áo anh lại, khẽ gọi: "Chí Hằng!".
Anh cúi xuống nhìn cô: "Em buồn lắm
phải không? Để anh đi rót nước cho em nhé".
Cô cứ nắm chặt lấy vạt áo
anh, nói: "Chí Hằng, em không uống nước đâu, anh ngồi với em một lát đi...", đây
là lần đầu tiên cô nói với anh bằng giọng nũng nịu như vậy. Hứa Chí Hằng cảm
động, ngồi xuống cạnh cô. Cô sà vào lòng, dựa đầu vào ngực anh, hít thở những
hơi dài. Cô cảm nhận hương thơm thanh mát của sữa tắm trên cơ thể và cả mùi đàn
ông riêng biệt của anh.
"Tại sao em đi uống rượu một mình?"
"Anh
đang đánh cầu mà, Tiểu Địch thì đi công tác, em xem danh bạ điện thoại, chẳng
tìm thấy ai có thể đi cùng được, thật buồn", cô khẽ cười, " Mà tìm người đi cùng
trong tình trạng này sẽ dễ khiến người ta hiểu nhầm, như thế càng phiền phức. Em
cũng chỉ to gan đến thế thôi, chạy đến quán rượu của bạn bè đã là dũng cảm lắm
rồi, nhưng có một mình nên em cũng chẳng dám uống say".
Diệp Tri Thu
dường như đã lấy lại lý trí, vừa cười vừa nói rành mạch nhưng ánh mắt cô vẫn còn
lơ đãng, rõ ràng là say rồi. Hứa Chí Hằng quyết định không nhắc đến những chuyện
làm cô phải buồn, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô và nói: "Lần sau uống rượu phải
nhớ gọi anh đi cùng đấy nhé, còn đánh cầu thì chuyển sang hôm khác cũng được
mà."
Cô "ừ" nhẹ một tiếng nhưng tâm trí vẫn còn mơ màng đâu đó. Hứa Chí
Hằng cảm nhận được đôi môi lành lạnh của cô áp trên ngực anh qua lớp áo phông
mỏng. Anh cúi đầu định nói gì đó nhưng Diệp Tri Thu bỗng quàng tay qua vai rồi
quay người ngồi lên đùi anh, hôn lên bờ môi anh.
Trước đây cô luôn nhiệt
tình đáp ứng sự âu yếm của anh nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động như thế.
Chiếc lưỡi mềm mại của cô mang theo hơi rượu khéo léo lách vào hang miệng, quần
lấy lưỡi anh. Tay cô lành lạnh luồn vào dưới áo anh, vuốt ve cơ thể rắn chắc của
anh. Toàn bộ mạch máu trong người anh như những đợt sóng cuồn cuộn, bộ não trong
thoáng chốc mất hết lý chí, cơ thể anh đã đáp ứng trước khi lý trí của anh kịp
hiểu ra điều gì. Giống như có một ngọn lửa bỗng nhiên được nhen lên trong đó.
Hai người tận hưởng nụ hôn say đắm, bàn tay nóng bỏng âu yếm cơ thể
nhau.
Anh mãnh liệt hôn cô, cởi bỏ nốt những thứ còn lại đang ngăn cách
hai người. Những làn gió từ ban công thổi vào làm bay bay rém cửa, dưới ánh sáng
mờ, mái tóc cô bồng bềnh mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp của cô có nét hưng phấn kỳ
lạ. Trong tiếng mưa hắt vào cửa kính là tiếng cô đang khẽ gọi tên anh, vừa như
cầu xin vừa như khích lệ anh. Cả hai người đều say sưa cuồng nhiệt, hạnh phúc vô
bờ. Anh hôn lên đôi má cô, nhận thấy đôi mắt cô nhòe lệ.
Anh khẽ hỏi:
"Anh làm em đau phải không?"
Cô lắc đầu, lại áp mặt vào vai anh, hai
người cứ ngồi nồng nàn như vậy. Cảm nhận làn da cô đang lạnh dần trong gió, anh
liền bế cô lên giường và đắp chăn cho cô. Đúng lúc anh định đi lấy khăn mặt thì
cô ôm chặt lấy cổ anh khẽ nói: "Đừng, Chí Hằng, anh đừng đi!"
Giọng nói
yếu ớt đó như chạm thẳng vào góc yếu đuối nhất trong lòng anh. Anh ôm lấy cô,
hai cơ thể lại quấn lấy nhau nồng nàn. Cảm súc mãnh liệt đó, cả anh và cô đều
chưa trải qua.