Khí Thiếp Vương Gia

Chương 57: Động thai




Edit: Ly Hồ

Beta: Du Phong Lãnh Huyết

Bạch Mai Nhân hơi kinh hãi,nàng không nghĩ rằng Âu Dương Thanh Minh lại tuyệt tình như vậy,Duẫn Lâm cúi thấp mắt,trong lòng cố nhịn cười.

Âu Dương Thanh Minh im lặng một lát,sau đó thấp giọng nói:” Phái người đem Lạc Đình Nam tới ép hỏi,chính ta sẽ đem ả dâm phụ đó về.”

Duẫn Lâm sắc mặt thay đổi lớn,chỉ còn cách cúi đầu để che đi sự bối rối trong lòng.Hắn muốn đích thân đi,chứng tỏ công chúa ở trong lòng hắn rất quan trọng,sắc mặt Duẫn Lâm trắng bệch,xem ra nàng phải nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ giết Thiên Tình ,không từ thủ đoạn nào để giết nàng.

Âu Dương Thanh Minh không biết suy nghĩ trong đầu của Duẫn Lâm,một đôi mắt sáng hướng về phía chân trời,nàng giám trốn,do nàng lo lắng hắn sẽ làm hại tới đứa con?Vấn đề này,Âu Dương Thanh Minh hơi căng thẳng trong lòng,có chút cảm thấy thương xót trong lòng…..

Sở Nghi Hiên cùng Thiên Tình hướng đến Dương Châu,hai người cưỡi một con ngựa mà đi tới. Tuấn nam và mỹ nữ đi cùng nhau thật khiến nhiều người chú ý,Sở Nghi Hiên ảo não kêu to:”Nhiều người thế này,chúng ta thay xe ngựa đi,ta không thể để người ta nhìn ngươi mãi như vậy! Mọi người bên đường đi qua đều nhìn ngươi,thật làm ta khó chịu!”

-“ Cứ làm theo lời công tử đi.”-Nàng muốn ngồi xe ngựa từ lâu lắm rồi,ngựa chạy nhanh,rất xóc..chỉ sợ thai nhi trong bụng nàng không chịu được.

-“ Đừng gọi ta là công tử,hay ngươi gọi Hiên Hiên như thế đi,chắc chắn huynh ấy sẽ đồng ý a!”- Sở Nghi Hiên thầm nghĩ,tiểu mỹ nhân như vậy,hắn chắc chắn sẽ chấp nhận.

-“ Công tử……”

-“ Không được gọi ta là công tử! Đi mà gọi Hiên ca ca!”

-“ Ta vẫn nên gọi ngươi là Nghi Hiên đi!” Thiên Tình không thể nào gọi hắn bằng cách xưng hô ngọt sớt kia.-“ Nghi Hiên!”

Sở Nghi Hiên có chút bất lực:” Được rồi,ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận.”

-“ Đến nói cho ca ca,nhất định ngươi sẽ bị huynh ấy giết!”

Thiên Tình run lên,đôi mắt cũng theo đó mà trở nên âm trầm,có chút mãnh liệt trong lòng,nàng làm sao có thể đuổi giết chính phu quân của mình chứ?

Sở Nghi Hiên thấy ánh mắt mờ mịt,bất lực của nàng thì thấy đau lòng,trong lòng nàng chắc không có chỗ cho hắn,một cô nương xinh đẹp,lại xuất thân con nhà danh giá thế mà phải sống ở nơi hẻo lánh hoang vu,làm lụng vất vả lam lũ thì chắc chắn trong nhà đã xảy ra biến cố lớn:” Được thôi,ta không hỏi nữa,từ bây giờ ngươi cứ đi theo ta,ta đảm bảo tính mạng ngươi sẽ được bình an.”

Thiên Tình hơi bần thần,ánh mắt ánh lên tia trong suốt,Sở Nghi Hiên đột nhiên ghé vào sát mặt nàng,khẽ hôn lên khóe mắt nàng:” Từ bây giờ ngươi đừng nên rơi lệ.Đi theo ca ca,ta sẽ không để ngươi phải khóc nữa.”

Thiên Tình bật cười:” Sao ta lại có cảm giác ngươi đang cùng ta hứa hẹn như vậy,lời này là lời hứa hẹn cả một đời.”

-“ Đây là cả một lời hứa hẹn nha.”- Sở Nghi Hiên đột nhiên mỉm cười:” Ca ca ta đây mà nói thì nhất định sẽ làm.Tiểu mỹ nhân,ta đây xem trọng ngươi,người được ta xem trọng rất ít,ngươi nên tự cảm thấy vinh hạnh đi!”

-“ A a, thật là vinh hạnh quá!”- Thiên Tình trong lòng bi thương vô cùng,trước mặt là một nam tử tuấn mỹ như thế,khí chất phi phàm như thế,không phải là một người tầm thường,tự dưng nói chuyện như này có vẻ hơi quái dị. Đang nghĩ ngợi,đột nhiên một cảm giác khó chịu dâng lên mãnh liệt,Thiên Tình không nhịn được quay mặt đi chỗ khác mà ói. Bỗng nhiên từ bụng truyền đến một cảm giác đau,làm cho nàng không chịu được mà kêu ra tiếng.

-“ Làm sao vậy?”- Sở Nghi Hiên thực sự lo lắng-“ Ta đưa ngươi đi tìm thầy thuốc,tại sao tự dưng lại ói ra vậy?”

-“ Ta!”- Thiên Tình vừa định nói thì một trận đau đớn dồn nên,nàng bèn rơi vào hôn mê.

Mấy ngày nay thật sự là mệt mỏi quá sức,nàng chưa ngủ được một giấc nào yên ổn.Cơ thể mang thai vốn đã suy yếu,nàng làm sao có thể chịu đựng?

Tỉnh lại đã thấy mình không còn ở chỗ cũ,khắp nơi đều ngửi thấy một mùi thuốc,còn nàng thì đang nằm trên một chiếc giường khắc hình hoa lan,nhìn qua có lẽ là một khách điếm sang trọng nào đó.

Nàng vừa định nói thì bên tai chợt vang lên một giọng nói.Một lão trung niên ngồi trước bàn đang viết cái gì đó,cúi đầu nói:” Công tử,phu nhân đây mấy ngày nay đi lại nhiều đã làm động đến thai khí,thân thể thập phần suy yếu dẫn đến bất tỉnh.”

-“ Thai khí?”

Sở Nghi Hiên âm thanh hiện rõ vẻ lo âu đứng lên,hắn quay đầu nhìn vào cái trướng đang có Thiên Tình với khuôn mặt tái nhợt kia….Hắn nên sớm phát hiện rằng nàng không phải mệt do đi đường xa mà do cái khác chứ.

-“ Đáng chết! Nàng như thế nào lại mang thai chứ?”

Sao lại thế này? Tiểu mỹ nhân đã là người của tên khác ? Hắn vất vả mới tìm được một nữ nhân như nàng…vậy mà..!

Cư nhiên là đã mang thai?

Hắn lắc đầu,nhất thời không nên nghĩ đến vấn đề này nữa:” Nàng có thai bao nhiêu tháng rồi?”

-“ Chẳng lẽ công tử chưa nghe cô nương đây nhắc qua? Đứa nhỏ đã được hai tuần,thai nhi khỏe mạnh,chỉ do quá mệt mỏi mà bị sảy thôi. Hơn nữa cô nương này cũng thật là…đứa nhỏ bị sảy không chừng cũng dẫn đến mẹ chết theo,công tử phải cẩn thận chăm sóc nương tử của mình hơn.”

Sở Nghi Hiên mặt hơi đanh lại,trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói:” Ngươi cấp cho nàng thuốc bồi bổ cơ thể,nhất định không được để đứa nhỏ xảy ra chuyện,nếu không,cả nhà ngươi sẽ chết.”

Thiên Tình nghe xong mà rùng mình,nam nhân này thật là bá đạo,thật giống với Âu Dương Thanh Minh.

-“ Ách!”- Vị đại phu bị hắn dọa cho hoảng sợ:” Lão phu hiểu tâm trạng của công tử,lão phu sẽ làm hết sức,bất quá ngài vẫn nên đi tìm các thứ thuốc khác tốt hơn.”

-“ Tiền bạc không thành vấn đề,miễn sao có thuốc tốt là được.”

-“ Vậy được.”- Vị đại phu run run mở miệng.

-“ Nghi Hiên.Ngươi không cần gây khó dễ cho hắn.”- Thiên Tình kêu hắn một tiếng,nàng thấy lão đại phu kia thật sự đáng thương.nàng ngồi dậy,vén màn lên và bước xuống dưới.

Sở Nghi Hiên bước tưới đem nàng trở lại giường-“ Ngươi không cần lộn xộn,mang thai mà cũng không nói cho ta một tiếng là sao?