Khí Thiếp Vương Gia

Chương 273: Phải đi




« Ngươi còn nhỏ như vậy, không được, cha không đồng ý ! » Âu Dương Thanh Minh lắc đầu

« Cha, ta phải đi, nếu ta đi rồi, có lẽ hắn sẽ không rời khỏi, có lẽ hắn có thể nhớ đến 9 năm này của ta và hắn, có lẽ hắn sẽ ở lại. có lẽ đời này thật sự hữu duyên vô phận, ta không muốn ở trong cốc nhìn hắn rời đi, như vậy ta chịu không được. Ta muốn rời đi, ta đi rồi, cha hãy nói cho hắn chuyện của ta, nếu hắn đối với ta có 1 chút tình cảm thì nói hắn chờ ta 7 năm, khi 19 tuổi, ta sẽ trở về tìm hắn. Mặc kệ hắn đợi hay không đợi, đến 19 tuổi, ta sẽ trở về!”

“Nhưng ta phải làm sao bây giờ?” Âu Dương Thanh Minh không buông được nàng “Tuy nói ngươi là 1 linh hồn khác nhưng lại sinh ra trong thân thể của nữ nhi của ta, ta như thế nào có thể buông bỏ ngươi được đây?”

“Cha, ta cũng không nỡ xa ngươi!” Giải Ngữ nói xong liền bổ nhào vào trong lòng Âu Dương Thanh Minh,

” nhưng nếu ta không đi, Sở ca ca sẽ rời khỏi, ta nên làm sao bây giờ ? »

« cha sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi ! » Âu Dương Thanh Minh vỗ nhẹ vào lưng nàng, cảnh tượng hai cha con thân mật như thế làm cho Sở Nghi Hiên đang đứng ở trên lầu nhìn thấy, trong mắt hơi đau đớn

Lúc này Âu Dương Tử Mặc đi tới, nhìn thấy cha và muội muội đang ôm nhau khóc lóc, hắn khó hiểu nhíu mi « Cha, muội muội làm sao vậy ? »

Trong ấn tượng của hắn, nàng cho tới bây giờ đều không khóc trước mặt người khác, vì sao bây giờ nàng lại khóc ?

Âu Dương Thanh Minh đưa mắt nhìn con « Muội muội đang rất thương tâm, con đến an ủi muội muội đi, cha phải đi rồi ! Giải Ngữ, để cha suy nghĩ biện pháp, ngươi đừng nóng vội ! »

Ta biết! Giải Ngữ lau nước mắt nhìn Tử Mặc. « Ca ca!”

Tử Mặc sửng sốt nhìn Giải Ngữ “muội chịu gọi ta ca ca? »

Nàng cho tới bây giờ vốn không gọi mình là ca ca, chỉ có Sở công tử mới được nàng gọi ca ca, vì sao hôm nay lại gọi mình ca ca ? Âu Dương Tử Mặc cả kinh ngây ngẩn

« Phải, ta gọi ngươi 1 tiếng ca ca, dù sao ngươi cũng là ca ca thân sinh của ta ! » Giải Ngữ nhìn tiều hài tử trĩ nộn trước mắt này, nàng không nhịn được cười, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn cười

“Muội muội, hôm nay sao ngươi không quấn quít lấy Sở thúc thúc?” Tử Mặc nheo đôi mắt nhỏ xinh lại, sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Giải Ngữ. Những năm gần đây muội muội của hắn ngày nào cũng quấn quít lấy Sở thúc thúc, không biết vì sao nàng dây dưa với Sở thúc thúc còn mãnh liệt hơn hắn quấn quít lấy mẹ nữa

“Ngươi hôm nay cũng không đi cùng nương!” Giải Ngữ nói

Hai người ngồi bên bàn đá trong sân, Giải Ngữ nhìn Tử Mặc, tuy ca ca này rất thông minh nhưng hắn tuyệt đối không phải là xuyên không mà đến, nàng có đôi khi nghĩ tại sao Tử Mặc không phải là xuyên không đến đây?

« Hôm nay nương ngủ sớm, mới sinh muội muội xong cho nên mệt lắm rồi ! » Tử Mặc ông cụ non nói

“Ách! ngươi như thế nào biết là muội muội »? Giải Ngữ buồn cười hỏi.

« Ta muốn có muội muội ! » Tử Mặc lại nói « Một muội muội xinh đẹp giống như ngươi ! »

Giải Ngữ nheo mắt lại, buồn cười nói « Ta biết ngươi muốn làm 1 ca ca bảo vệ muội muội nhưng ta thì không cho ngươi bảo vệ cho nên ngươi muốn có thêm 1 muội muội nữa ? »

Bị nói trúng tâm sự, khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Tử Mặc hơi đỏ lên « Đúng là ta muốn như vậy ! ngươi như thế nào biết được trong lòng ta nghĩ gì ? »

“A a, bởi vì ta biết chúng ta huynh muội song sinh ! » Nàng nói đại 1 lý do

« Muội muội, vừa nãy đang cùng cha nói cái gì ? » khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Mặc đỏ lên, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi

« Ngươi không phải ăn dấm chua đó chứ ? Mỗi lần nhìn thấy ta và cha vui vẻ ở cùng 1 chỗ, ta liền thấy ngươi có bộ dáng này, nếu ăn dấm chua thì cứ hảo hào nói với cha thôi, ngươi là con cả của hắn, thích hắn thì cứ nói cho hắn biết thôi, giấu trong lòng làm gì ? »

« Lại bị nói trúng tâm sự, hắn là thích cha, nhưng hắn không muốn nói, bởi vì cha giống như rất chán ghét bộ dáng của hắn, cha thích muội muội, nhưng nàng là muội muội của hắn, nên mỗi lần đều cố gắng để mình không ăn dấm chua.

Cha là nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất, cảm tình như vậy, trong lòng hắn rất thầm tôn trọng cha ! ”

« Tử Mặc ngươi có biết vì sao cha có vẻ rất chán ghét ngươi không ? » Giải Ngữ cười hỏi.

« Không biết! »

« Đứa ngốc ngươi mỗi ngày đều quấn quít lấy ngươi, cha như thế nào có thể ở cùng nươi được. Ngươi như vậy hại hắn rất khó thân mật với nương, ngươi có biết không ? nếu ngươi mỗi ngày có thể mang Tử Hằng đi chơi, không quấy rời phụ thân và mẫu thân nữa, bảo đảm cha sẽ càng thích ngươi ! » Giải Ngữ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng của Tử Mặc, nhìn không được mà lấy tay nhéo nhéo « Ngốc ! »

« Muội muội, sao ngươi lại biết nhiều như vậy ? » Tử Mặc kinh ngạc nhìn nàng, còn có cái gì nàng không biết không ? Vì sao muội muội có vẻ tinh thông như vậy ?

Giải Ngữ chuyển chủ đề « Tử Mặc, ngươi có muốn đi ra ngoài không?

« Đi ra ngoài? » Âu Dương Tử Mặc sửng sốt. « Đi nơi nào? »

« xuất cốc! » Giải Ngữ khẽ mỉm cười. « Nếu là ta rời khỏi cốc, ngươi có nhớ ta không ? »

« có ! » Tử Mặc trả lời rất chắc chắn « Ngươi muốn đi ra ngoài? Ngươi bỏ được Sở thúc thúc sao ? »

Trên mặt Tử Mặc tràn ngập nghi hoặc, « đang yên ổn vì sao phải rời đi ? chẳng lẽ ngươi muốn cùng Sở thúc thúc xuất cốc ? Ngươi muốn gả cho Sở thúc thúc, có phải không ? »

Trên khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ giật mình, rung động và kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, đây không phải là trí thông mình mà 1 đứa trẻ 9 tuổi nên có

« Tử Mặc ngươi vì sao nói như vậy? » Giải Ngữ sửng sốt. « Ngươi thật sự rất thông minh. »

Híp mắt cười, có chút nhớ nhung, xúc động tựa vào trên vai Tử Mặc, đây là tiểu nam hài cùng nàng lớn lên, đặc biệt hơn là có quan hệ huyết thống

« Nói như vậy , ngươi thật sự muốn gả cho Sở thúc thúc? »

« Ngươi phản đối sao? Giải Ngữ không đáp mà hỏi lại.

« Vì sao phải phản đối? » Tử Mặc nhíu mày hỏi. « Tình yêu không phân biệt cao thấp ! »

« Ách! » Giải Ngữ cười. « Ngươi làm sao học được những lời này? »

« Nàng nhớ rõ lời này là nàng nói cho phụ thân »

« Cha nói với nương như vậy ». Tử Mặc trở lại « muội muội, ta ủng hộ ngươi! »