Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Thiên Tình sửng sờ nhìn Âu Dương thanh Minh, nàng cho tới bây giờ vẫn còn run sợ, khuôn mặt tuấn tú cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt nàng, tim nàng cuồng liệt nhảy lên như lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của hắn. Sự thảng thốt, chấn động trong mắt, cảm xúc mãnh liệt trong lòng làm cho nàng như lâm vào mộng cảnh
Chậm rãi tiến lên, trong lòng Thiên Tình đầy kinh hoàng “Vương gia!”
“Rất xấu sao?” Âu Dương Thanh Minh khó hiểu hỏi.
Lắc đầu, của nàng tay lên gương mặt còn ướt bọt nước của hắn “Không có, vẫn đẹp như xưa!”
Tần Nhiễm Nhi tiến lên cầm theo gương đồng “xem chút đi!”
Âu Dương Thanh Minh nhanh chóng liếc mắt nhìn vào gương, gương mặt của mình vẫn xinh đẹp anh tuấn giống như trước. Hắn nâng mắt nhìn Thiên Tình đang đứng cách xa nửa thước, hai người đều ngây ngốc như nhau, thiên địa tựa như hỗn độn , hết thảy đều như biến mất, trong mắt chỉ là hình ảnh của đối phương, cùng với ánh mắt như có lửa cháy nóng bỏng, chỉ có 1 ý nguyện thời gian có thể dừng lại ở đây
“Vương gia thật sự hồi phục rồi!” Thiên Tình kích động trong lòng, đồng thời cũng mừng như điên, cuối cùng khó có thể kiềm chế, nàng nhào đến ôm lấy hắn, hắn cũng gắt gao ôm lấy nàng, giống như muốn nàng hòa vào cơ thể mình, cảm thụ sự tồn tại của nàng , càng làm cho nhịp đập của hai trái tim hòa vào nhau
Thiên Tình gắt gao dán ở trước ngực hắn, bên tai lắng nghe tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, cảm thụ cơ thể ấm áp của hắn, chóp mũi mãn nguyện hít lấy mùi hương từ trên người hắn, hắn thật ấm, hơi thở của hắn giống như mang theo 1 tấm lưới vô hình gắt gao vây lấy nàng, sự ngọt ngào tràn ngập thân thể nàng, nàng bất giác tựa vào trong ngực hắn, lệ nhan [dung nhan mỹ lệ] hiện ra 1 nụ cười thuần mỹ. Rốt cuộc cũng đã hồi phục rồi
“Các người muốn tiếp tục ôm nhau chúc mừng sao? Đến lượt bọn ta chúc mừng rồi chứ?” Lạc Đình Nam nói
Thanh âm đột ngột đó đem suy nghĩ của mọi người kéo trở về “vương gia, Thiên Tình, các người thật vô tâm, cư nhiên phớt lờ bọn ta!”
“Là Đình Nam ca ca giúp vương gia chữa khỏi, vương gia vẫn chưa cảm tạ hắn!”
Âu Dương Thanh Minh đành phải ôm Thiên Tình đi tới bên bàn ngồi xuống “Được rồi, cãm tạ mọi người đã giúp đỡ, để cho ta có thể khôi phục lại dung mạo!”
“Được!” Tất cả mọi người đều giơ tay
Tả Tâm Lam lại nói “Vương gia, qua 3 tháng, cuối cùng cũng khôi phục lại dung mạo rồi, bây giờ nếu xuất hiện trên triều thì liền có thể đem tên hoàng đế giả kia lật đổ, nhất định có thể đoạt lại giang sơn, làm cho hoàng thượng ở dưới suối vàng có thể yên lòng!”
“Thế thì tốt!” Âu Dương Thanh Minh cười cười “Hoàng hậu có kế nào sao?”
Tả Tâm Lam lắc đầu, nhìn dung mạo của hắn, có chút hoảng hốt, thấp giọng nói “Tâm Lam không có!”
Âu Dương Thanh Minh gật gật đầu “Được rồi, bổn vương sẽ đoạt lại giang sơn, hôm tay chúng ta ăn mừng 1 chút đi!”
Kỳ thật trong hai tháng này, hắn 1 bên chữa mặt, 1 bên liên lạc với mấy cựu bộ, hiện giờ thời cơ cũng đã chin mùi, hắn chỉ cần chuẩn bị binh mã, sau đó trực tiếp đi vào trong triều, đem tên nam nhân giả mạo mình kia bắt lại. Lão vương gia hiện giờ chỉ sợ cũng đã biết chân tướng sự tình, nếu hắn xuất hiện trên triều, các đại thần tất hẳn sẽ ủng hộ
Vào đêm, Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh trở lại trong phòng. Thiên Tình vẫn không dám tin rằng hắn đã khôi phục dung nhan, ngẩng đầu nhìn hắn đầy đáng thương, nói “Vương gia, thật sự là chàng sao?”
“Đứa ngốc, không phải là bổn vương thì là ai?” Âu Dương Thanh Minh bật cười
“Người ta đột nhiên không dám tin tưởng, có chút hối hận đã để chàng khôi phục dung mạo quá sớm!”
“Nga? Vì sao?” Hắn khó hiểu.
“Bởi vì bây giờ quá đẹp, ta lại cảm thấy tự ti, chẳng bao lâu bụng ta sẽ to lên thành khối cầu rồi, ta sẽ trở nên xấu xí, ta lo lắng chàng sẽ không còn thương ta!”
“Đồ ngốc này nàng đang nghĩ loạn cái gì? Nàng là thê tử của ta, mang thai là chuyện thiên kinh địa nghĩa là chuyện mà từ xưa đến nay có nữ nhân nào không trải qua? Không phải bụng phải ta mới sinh được tiểu hài tử sao? Nàng cho rằng ta sẽ vì vậy mà bỏ rơi nàng sao? Nàng coi thường chính mình như thế, Âu Dương Thanh Minh ta sẽ thấy đau lòng!” Âu Dương Thanh Minh thấp giọng vỗ về
Thiên Tình có chút an tâm nhưng vẫn lo lắng
“Nhưng vẩn rất xấu, nàng sẽ chán ghét ta mà đi tìm nữ nhân khác! Ta không muốn cùng nữ nhân khác chung chồng!”
Hắn cười hôn nàng. “Ta đã nói rồi, ta còn có khí lực đi tìm nữ nhân khác sao. Quá oan uổng cho ta rồi? Không được nhắc lại chuyện này nữa, ngày mai mang theo Tề Phi và Lạc Đình Nam đi ra ngoài 1 chuyến, bảo tiền bối và hoàng hậu bảo vệ các nàng, nàng và Nhiễm Nhi cứ ngoan ngoãn ở trong cốc với đạo nhân, đừng đi 1 mình với hoàng hậu, được không?”
“Vương gia vẫn không tin hoàng tẩu sao không?” Thiên Tình hỏi.
“Phòng bị còn hơn không! Nàng ta vẫn còn tư tâm, tuy nàng ta đã cứu ta, không có nàng ta, ta có thể đã bị tra tấn đến chết, nhưng ta vẫn không dám mạo hiểm, đặc biệt là mạo hiểm đến nàng!”
“Được rồi! Ta biết!” Thiên Tình gật đầu tựa vào trong lòng hắn
“Ta chờ chàng trở về!”
“Hắn không nói cho nàng ngày mai hắn ra ngoài là để tố giác hoàng đế giả, vì sợ nàng lo lắng. Hắn đã chuẩn bị 3000 tinh binh, chỉ chờ ngày mai vào thành, lệnh cho binh mã hóa trang thành dân chúng trà trộn vào trong hoàng thành, cùng hắn hội ngộ trong cung ! »
Hôm sau.
Âu Dương Thanh Minh cũng không nói gì, sáng sớm đã cùng Tề Phi và Lạc Đình Nam rời khỏi cốc, lúc đi tới hoàng thành, vầng thái dương vừa mới dâng lên không lâu
« Vương gia, chúng ta đi thẳng vào trong triều luôn sao ? » Tề Phi có chút gấp gáp
« Ngươi ở đầu tiếp điểm, liên lạc với bọn họ, 3000 binh mã rất nhanh sẽ đên,1 có lẽ những người này cũng không dùng đến, ta và Đình Nam vào trong hoàng cung, cho dù có chuyện gì, chúng ta dùng khinh công cũng có thể thoát ra được. Nhưng nếu nội ngoại hợp ứng thì tốt hơn ! »
« Dạ ! » Tề Phi lĩnh mệnh
Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Bam ẩn núp hoàng cung, trong Kim Loan cung, các đại thân đã bắt đều lên triều, thị vệ và thái giám đã đứng đầy trong triều, Âu Dương Thanh Minh vẫn đeo mặt nạ nhưng trước
Không lâu sau, các đại thần đều đã đến đông đủ, Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam trái phải 1 người ẩn núp sau 1 bên cột đá bên Kim Loan điện
Lúc này chợt nghe đến thái giám xuớng giọng: « Hoàng Thượng giá lâm! »