Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Nàng kéo đầu hắn xuống, tiếp tục hôn. Thân thể của nàng lúc này không kiều quý như vậy, nàng muốn có hắn, tựa hồ có được hắn mới quên đi hiện thực
Hắn cẩn thận không dám làm tổn thương đến nàng bởi vì nàng mai thai làm cho hắn không thể không 1 lần nữa lo lắng đến đứa nhỏ, nàng làm cho hắn cảm động, thậm chí khi bọn họ ở cùng 1 chỗ, nàng vẫn bận tâm đến đứa con của bọn hắn
Cho đến khi nàng thở hỗn hển, hắn mới bất mãn buông nàng ra, nếu bình thường, hắn sẽ 1 lần lại 1 lần nữa, nhưng lúc này hắn phải buông nàng ra
Xuống giường mặc quần áo, hắn quyến luyến giúp nàng lau đi mồ hôi trên mặt bởi vì kích tình mà phát ra, nhìn thấy nàng ngủ thiếp đi, trong lòng hắn thật thỏa mãn. Giúp nàng đắp chăn, sau đó đặt 1 nụ hôn lên trán nàng, lúc này mới quyến luyến rời đi
Hắn còn phải đi chữa mặt, tuy nha đầu của hắn không cần, nhưng hắn lại để ý, hắn muốn cho nàng mặt mũi, hắn phải khôi phục lại dung mạo lúc đầu, nếu không sẽ không xứng với nàng
“Biểu ca, ngươi kiềm chế 1 chút, sức của Thiên Tình không tốt, không hợp với loại vận động kịch liệt, đây là thời điểm an thai!” Lạc Đình Nam nhìn hắn lúc này liền biết mới vừa xảy ra chuyện gì
Âu Dương Thanh Minh nhíu mi “Ta bộc lộ rõ như vậy sao?”
“Biểu ca, trên mặt ngươi đều hiện ra cả!” Lạc Đình Nam trêu ghẹo nói
“Ta không tin tới lúc đó ngươi nhịn được!” Âu Dương Thanh Minh lẩm bẩm nói
Lạc Đình Nam lại cười lên “Sức kiềm chế của ta tốt hơn ngươi nhiều!”
“Bớt lời đi!” Âu Dương Thanh Minh đột nhiên thấp giọng hỏi “Đình Nam, làm chuyện đó thật sự sẽ tổn thương đến thai nhi sao?”
“vô nghĩa, tóm lại ngươi nên tiết chế chút đi, chờ đến lúc đứa nhỏ sinh ra cũng không muộn, không phải chỉ có 9 tháng sao?” Lạc Đình Nam cười cười “Biểu ca, nếu ngươi không nhịn được thì liền cắt đi là được!”
“đáng chết!” Âu Dương Thanh Minh mắng “Sao ngươi không cắt đi, cứ cười nhạo ta đi, chờ đến lúc ta cười nhạo lại ngươi xem, dù sao ta không tin ngươi không có lúc nào phát dục!”
“Ách!” Lạc Đình Nam rốt cuộc cũng cười to lên “Biểu ca, ngươi trông thật hạnh phúc, chẳng phải bộ sáng ngày nào cũng cứng nhắc sao, chẳng lẽ đây là ma lực của hạnh phúc sao?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Tính tình thanh cao của ngươi hiện giờ cũng thay đổi rồi, ta thấy ngươi bây giờ chỉ đang giả vờ, còn nói ta, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi” Âu Dương Thanh Minh nghĩ đến cảnh hắn mấy ngày nay đều quấn quít lấy Nhiễm Nhi, liền thấy buồn cười
“Ách! Được rồi, chúng ta đừng cười nữa, bây giờ chúng ta nên đi chữa mặt, thay thuốc!” Lạc Đình Nam dẫn hắn đi vào 1 gian phòng khác
Tề Phi trở về, trong tay mang theo 2 con gà rừng
“Tề Phi, hôm nay chúng ta cải thiện bữa ăn sao?” Mai Sơn đạo nhân vui mừng nói
“Tiền bối, gà rừng cũng không xem như là cải thiện bữa ăn, trong cốc chúng ta nên đãi 1 chầu tay gấu mới là cải thiện bữa ăn!” Tề Phi cười, mấ ngày nay hắn biết Mai Sơn đạo nhân là 1 lảo giả vui tính, tuy cũng rất tôn trọng nhưng hai người cũng thường xuyên đùa giỡn “Tiền bối, không bằng chúng ta làm ngay bây giờ đi!”
« Tay gấu ? » Mai Sơn đạo nhân sửng sốt, ánh mắt tỏa ra ánh sáng « Được nha, vậy làm cái này đi ! »
Tề Phi đem hai con gà rừng vứt trên mặt đất, Tả Tâm Lam vừa lúc đi tới “Tề Phi, các ngươi đi đâu vậy?”
“Nương nương chúng ta đi săn thú! » Tề Phi cung kính nói.
« Ta cũng đi, ở đây buồn lắm ! » Tả Tâm Lam đi theo lên
“Tâm Lam, bọn ta muốn đi săn gấu, ngươi cũng đi theo thì thật tốt quá!”
Ba người nhanh chúng đi về phía bụng [trung tâm] cuả sơn cốc. Trong phòng, Tần Nhiễm Nhi đang giúp Lạc Đình Nam bôi thuốc cho Âu Dương Thanh Minh. Mở mặt ra, thấy vết sẹo trên mặt Âu Dương Thanh Minh rõ ràng tốt hơn, bôi thuốc đặc chế lên vết sẹo, vết sẹo trên mặt thoạt nhìn không còn dữ tợn mà chỉ như 1 dấu vết mờ nhạt, cứ thế này, mấy ngày nữa là có thể khôi phục
“Biểu ca, qua 1 tháng nữa, mặt của ngươi sẽ lành rồi!” Lạc Đình Nam vừa bôi thuốc vừa nói
“thật sự có thể khôi phục lại diện mạo lúc đầu sao?” Âu Dương Thanh Minh tựa hồ không dám ôm hi vọng quá
« Đương nhiên có thể! » Lạc Đình Nam khẳng định
“Thật tốt, đợi khi vương gia khỏi rồi, tỷ tỷ nhất định rất vui vẻ, Đính Nam ca ca, huynh mau chữa khỏi cho vương gia đi!” Tần Nhiễm Nhi ở 1 bên nói
Liếc nhìn nàng 1 cái, trong mắt Lạc Đình Nam hiện lên 1 mạt ôn nhu “Yên tâm đi, sẽ khỏi thôi!”
Như thế lại 1 tháng trôi qua. Hôm nay là ngày cuối cùng Âu Dương Thanh Minh thay thuốc, tất cả mọi người đều ngồi trong viện chờ đợi kết quả. 1 tháng này, Thiên Tình cũng cũng nhìn thấy mặt hắn, cũng không biết sẽ ra sao. Nàng bất an không yên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn đầy mồ hôi, Âu Dương Thanh Minh cũng rất kiên định, bởi vì hắn tin tưởng vào y thuật của Lạc Đình Nam
Lạc thiếu gia, nhanh mở ra đi, chúng ta đang chờ vương gia khôi phục lại dung nhan tuấn mỹ. Tề Phi đã rất khẩn trương
« Đúng vậy nha, chúng ta đều không đợi kịp !” Tần Nhiễm Nhi cũng thấp giọng kêu lên “Đình Nam ca ca, nhanh lên, nhanh lến”
“Ta nghĩ hẳn là sẽ không đến nỗi nào ! » Mai Sơn đạo nhân vuốt chòm râu nói “Mấy ngày nay lão đạo ta hái rất nhiều thảo dược, nếu còn không thành, mặt mũi của lão đạo này không biết giấu vào đâu!”
“tiến bối yên tâm, ta cũng tin tưởng vào y thuật của ngài và Đình Nam!” Tả Tâm Lam cười nói, tầm mắt dừng trên chiếc mặt nạ hồ ly của Âu Dương Thanh Minh, hiện lên 1 mảnh phức tạo, nếu hắn khôi phục, nàng có thể từ khuôn mặt này nhớ đến Tiếu Vân Thiên. Cho tới bây giờ, nàng chỉ còn lại hoài niệm
« được rồi ! Bây giờ đây!” Lạc Đình Nam chuẩn bị 1 chiếc khăn sạch sẽ và 1 chậu nước ấm
Thiên Tình lại khẩn trương, Âu Dương Thanh Minh mỉm cười. “Đừng lo lắng, phải tin tưởng Đình Nam.”
“ta biết, nhưng ta vẫn rất lo lắng, ta phát hiện chỉ có mình ta là khẩn trương như vậy!” Thiên Tình chu miệng “Nếu vương gia xấu xí cũng không sao, ta không sợ!”
« Được rồi ! ta tháo mặt nạ đây ! » Lạc Đình Nam nhẹ nhàng cởi bỏ dây cột
Gương mặt của Âu Dương Thanh Minh bị bôi toàn thuốc màu đen hiện ra trước mặt mọi người, Thiên Tình sửng sốt, mọi người cũng ngây ngẩn cả người « Ca ca, sao huynh lại biến vương gia thành xấu hơn vậy ? »
Lạc Đình Nam nhún nhún vai « còn chưa rửa thuốc, biểu ca, bây giờ rửa trôi đống thuốc này!”
Âu Dương Thanh Minh gật đầu đi đến bên chậu nước lau đi dược cao trên mặt, khi ngẩng mặt lên, hắn thấy mọi người đều trợn mắt há mồm, bộ dáng kinh ngạc, nhíu mày “Các ngươi làm sao vậy?”