Khí Thiếp Vương Gia

Chương 249: Sát khí




Tề Phi nghe thấy có người đến tìm mình, lập tức hung phấn, mấy ngày nay hắn buồn chán muốn sinh bệnh, không ngờ vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy 1 thân ảnh quen thuộc, còn chưa nói, hắn đã quỳ xuống “Vương gia!”

Âu Dương Thanh Minh bước qua,đỡ hắn đứng lên “Tề Phi, ngươi không sao thì tốt rồi!”

Người thuộc hạ này vẫn tin tưởng hắn, vẫn luôn tin tưởng hắn

“Tề Phi, lần này vương gia đến là để mang ngươi đi!” Lạc Đình Nam tiến lên từng bước, cười nói

“Lạc thiếu gia, ngươi không có việc gì, tốt quá”

“Phải! chúng ta đều không sao”

“Ta như thế nào có thể để cho khách quý bận tâm đây! Vương gia, ngài cứ yên tâm, nha đầu Khê Khê tạm thời sẽ ở lại đây, các ngươi yên tâm, nếu các ngươi không có chỗ trú thân, cứ đến nơi này của ta, tuyệt đối an toàn!” Thiết Hán vỗ vỗ ngực, ta lấy tính mạng ra cam đoan

“Đố ngốc, nơi này của ta sẽ gặp phải phiền toái!”

“Được rồi!” Thiết Hán cũng không níu kéo bọn họ

Trên đường ba người rời khỏi sơn trang, Tề Phi cũng không dám hỏi nhiếu, chỉ 1 mực đi theo, dù sao trên đường cũng không có chuyện gì đề nói. Ba người bọn họ ở trên sơn đạo sử dụng tốc độ cực kỳ kinh người, xuyên gió mà đi, chỉ thấy mái tóc dài tung bay

Từng bước đi của Âu Dương Thanh Minh vững vàng như núi, chỉ có tiếng gió rung động bên tai

Nhưng trong lúc đi, Âu Dương Thanh Minh chợt nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt cảnh giác, Lạc Đình Nam cũng nhận ra cái gì đó, nhíu mày hỏi “Biểu ca, chẳng lẽ hành tung của chúng ta bị phát hiện? chuyện này thật phiền toái!”

Âu Dương Thanh Minh thấp giọng nói « Mấy người này võ công rất cao, cẩn thận ! »

Ba người bọn họ đều vô cùng cảnh giác, Âu Dương Thanh Minh cất giọng vang vọng khắp nơi, hừ lạnh tiếng “Hiện thân đi!”

Chốc lát sau, từ trên trời giáng xuống 1 đoàn hắc y nhân, vây quanh bọn họ

Cổ tay Âu Dương Thanh Minh xoay chuyển, đoản kiếm được hắn nắm chắc trong tay, cao giọng nói « Vẫn là cao thủ đại nội sao? Hiện thân đi!”

Lạc Đình Nam thấp giọng kêu lên 1 tiếng không tốt « Biểu ca, trúng mai phục rồi ! bọn chúng hình như biết chúng ta đi vào nơi này!”

Âu Dương Thanh Minh hừ lạnh “Chỉ dựa vào mấy tên này mà muốn giết chúng ta? Giết sạch bọn chúng!”

Vừa nói vừa rút thanh ngân trường kiếm ra, khi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, hào quang vạng trượng làm sáng lóa bốn phía, đâm vào làm mắt người không thể mở ra được, trời đất trong nháy mắt đều tối đen

Lạc Đình Nam cũng rút trường kiếm ra. Mà lúc này từ 1 người bước ra từ trong bóng tối xuất hiện dưới ánh trăng, Lạc Đình Nam và Âu Dương Thanh Minh đều thấy được người tới

« Âu Dương Thanh Minh, không ngờ là ta đúng không ? » Trong thanh âm của nam tử tràn ngập khinh miệt “Giờ chết đến rồi!”

« Sở Nghi Hiên, không ngờ là ngươi ! » Âu Dương Thanh Minh rất lạnh nhạt “bổn vương rất cảm kích ngươi đã chiếu cố nội nhân [thê tử] trong mấy ngày nay, phần ân tình này, Âu Dương Thanh Minh ghi tạc trong lòng. »

Sở Nghi Hiên nao nao “Âu Dương Thanh Minh, đến giờ chết của ngươi rồi, chẳng sẽ ngươi không sợ?”

« Ngươi muốn giết ta? » Âu Dương Thanh Minh nheo mắt “Chỉ sợ kiếm của ta không đáp ứng!”

Cảm thấy khí thế của Âu Dương Thanh Minh thật sự quá mạnh mẽ, vốn tưởng rằng phần thắng nắm chắc trong nay, người của Sở Nghi Hiên không hẹn mà lui về phía sau từng bước để định thần, trong đó 1 gã hắc y nhân cầm đầu quát « Đừng coi thường vội, trước mặt sau lưng ngươi đều là cao thủ, chỉ cần ngươi vừa động, lập tức vạn tiễn tề phát” [tề phát: xuất phát cùng lúc]

Lúc này trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện 1 rừng người đông nhìn nhịt, toàn bộ đều giơ cung tên nhắm vào bọn họ, bọn họ có thể tưởng tượng nếu vạn tiễn tề phát, bọn họ sẽ biến thành con nhím

Âu Dương Thanh Minh nheo mắt khinh thường « ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, cho dù ta chỉ là con kiến mà cũng muốn dồn ta vào chỗ chết?”

Sở Nghi Hiên cười lạnh nói “Âu Dương Thanh Minh, động thủ đi, trẫm đã chờ ngày này lâu lắm rồi, lần này phải chính tay giết ngươi!”

« Ngươi nghĩ ngươi có thể giết bổn vương ? » Âu DươngThanh Minh cố ý liếc nhìn Sở Nghi Hiên “Nằm mơ đi!”

Kiếm lập tức xuất ra, Sở Nghi Hiên gương mặt lạnh lùng, gân xanh tức giận nổi lên trán “Động thủ đi!”

« Tùy ý ! » Âu Dương Thanh Minh châm ngòi, nhướng mí mắt, ánh mắt mông lung say đắm lòng người, tựa hồ như đang thách thức hắn

Gió nhẹ thổi, vô số những chiếc lá thu khô phiêu đãng rơi xuống, 1 đạo bóng đen nhanh như tia chớp vọt thẳng về phía Âu Dương Thanh Minh, dừng lại các 2 thước trước mặt hắn, mũi kiếm chỉ thẳng vào hắn

Âu Dương Thanh Minh làm ra vẻ có chút kinh ngạc, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, bật cười nói « Sở Nghi Hiên, lần trước bổn vương không giết ngươi bởi vì ngươi là ân nhân của Thiên Tình, nếu ngươi vẫn mê muội không tỉnh ngộ, bổn vương cũng không còn cách nào, dù sao cũng là đao kiếm vô tình!”

« Ai chết còn chưa biết đâu ! » Sở Nghi Hiên nói “Đến đây đi!”

Âu Dương Thanh Minh không để ý đến sự khiêu khích của hắn, ngược lại lạnh lùng nhìn chăm chú hắn, không lên tiếng. Ngoài mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm nhưng trong lòng cũng đủ 5 loại tư vị. Nếu giết hắn, nhất định Thiên Tình sẽ rất buồn, nhưng chỉ sợ nếu hôm nay không đả thương hắn thì 3 người bọn họ rất khó toàn thân mà rời khỏi

Sở Nghi Hiên nghĩ đến Thiên Tình, trong lòng liền nổi lên 1 trận lửa giận. Hắn dựa vào cái gì mà có được tình yêu của Thiên Tình, ý nghĩ này làm khơi lên 1 cỗ sát khí lạnh giá toát ra từ trên người. Âu Dương Thanh Minh vẫn minh mẫn, sâu sắc nhận ra trạng thái dị thường của hắn, âm thầm liễm khí ngưng thần. Hai người bị vây trong trạng thái toàn thân đề phòng

« Ta chán ghét ngươi. » Sở Nghi Hiên quát, nói xong hắn nhảy dựng lên, không ai thấy rõ hắn rút kiếm như thế nào, chỉ thấy 1 mảnh kiếm quang như hồ nước đang lặng yên bỗng dưng nhôn nhạo, không 1 tiếng động hướng tới Âu Dương Thanh Minh, tốc độ cực nhanh như điện quang

“Thật là phiền phức, ta cũng chán ghét ngươi!” Bên môi Âu Dương Thanh Minh gợi lên nụ cười bất đắc dĩ, hữu chưởng giương lên phát ra 1 dòng khí mạnh mẽ

Trong lòng Sở Nghi Hiên cả kinh, nhanh chóng quay ngược kiếm phong trở lại, mũi kiếm chỉa xuống dưới, dùng lực bằn ngược lại, xoay người 1 vòng cung xinh đẹp, hữu kinh vô hiểm tránh thoát. Nhưng dòng khí bén nhọn gào thét vẫn xẹt qua bên mặt hắn, làm hai hai má hắn mơ hồ đau đớn

Thật lợi hại, khó trách Tả Tâm Lam lại nói hắn võ công cái thế, nguyên lai là như thế, sắc mặt Sở Nghi Hiên từ kinh ngạc trở nên âm u, ánh mắt hơi nheo lại, mang theo sát khí lãnh khốc