Khí Thiếp Vương Gia

Chương 234: Nhớ lại




Thiên Tình lập tức cẩn thận giương mắt nhìn Âu Dương Thanh Minh “Vương gia, thân thể của chàng vẫn chưa khỏe, đừng ăn, cháo này không ngon đâu! Đình Nam ca ca, huynh nấu cái mới đi, ta ăn hết chỗ này, mọi người ăn cái mời đi, bây giờ chúng ta ở trong núi, việc mua thực phẩm rất phiền toái, vẫn không nên lãng phí thì hơn!”

Âu Dương Thanh Minh đưa mắt nhìn Thiên Tình 1 cái thật sâu, thần sắc không chút gợn sóng, nhìn thoáng qua cái bát đầy trước mặt, cháo trong đó như sắp tràn ra, lập tức chậm rãi cầm thìa múc ăn, hương vị tiêu hồ cay xè cũng không làm cho hắn nhíu mày, tựa như đang ăn mĩ vị nhân gian. Thanh sắc bất động ăn hết bát cháo, trong mắt không dò xét ra được chút biểu cảm nào

Thiên Tình ngây ngốc nhìn hắn thoáng cái đã ăn sắp xong bát cháo nàng nấu, tuy trong lòng tràn đầy cảm động nhưng vẫn cảm thấy thân thể hắn không thể ăn những món không khỏe. Bát cháo này toàn là tiêu, chính mình cũng không ăn nổi, hơn nữa thân thể của hắn chịu trọng thương, không thể ăn nhiều những món có tiêu “Vương gia, không cần ăn, để Đình Nam ca ca nấu cái mới cho chàng!”

Âu Dương Thanh Minh vẫn chậm rãi ăn cháo, lúc này, đối với hắn, chỉ cần sống là được, về phần thức ăn, đó cũng chỉ là 1 phương thức duy trì sinh mệnh. Hắn không để ý, hắn phải đoạt lại giang sơn của Tiếu gia, như thế nào lại để ý đến những món ăn này

“được rồi, nếu biểu ca cũng ăn mà ca ca ta không ăn thì thật là có lỗi với muội!” Lạc Đình Nam bưng bát cháo lên ăn

Tần Nhiễm Nhi nín cười, thay Thiên Tình biện bạch “Tuy có hơi nhiều tiêu nhưng cẩn thận nhấm nháp thì vẫn rất thơm!”

Thiên Tình lại xấu hổ “Thực xin lỗi, ta chưa nấu ăn bao giờ! Cho nên nấu rất khó ăn!”

“công chúa lần đầu tiên nấu cháo mà đã được như vậy thì cũng không tồi!” Âu Dương Thanh Minh nói

” Công chúa?” Thiên Tình và Lạc Đình Nam đều sửng sốt “Vương gia, chàng nhớ ra rồi sao?”

Âu Dương Thanh Minh nhíu mi “Nhớ ra cái gì?”

“Chàng nói ta là công chúa? Chàng biết thân phận của ta ? » Thiên Tình khẩn trương hỏi

« Công chúa ? » Âu Dương Thanh Minh ngây ra, tựa hồ lời nói vừa rồi là hắn theo bản năng mà bật thốt ra, căn bản không biết sao lại thế này « Chẳng lẽ nàng không phải là công chúa sao ? »

« Ta là công chúa a ! » Thiên Tình cười « Nhưng đâu có ai với cho chàng biết ta là công chúa, chàng nghĩ xem, có phải không ? »

Âu Dương Thanh Minh ngây ngẩn cả người, trên đầu lại phát đau. Cảm giác khó hiểu tràn ngập trong lòng, có chút chua xót, có chút nặng nề, có chút run sợ, nhìn hai mắt mở to đầy mong chờ của Thiên Tình, đầu hắn càng đau

“Biểu ca, ngươi còn nhớ Thiên Tình từng bị Sở Nghi Hiên cướp đi không ? Ngươi có nhớ ra Sở Nghi Hiên không ? » Lạc Đình Nam ngừng lại

Cảm giác mơ hồ tràn ngập trong lòng, có chút chua xót, có chút nặng nề, Sở Nghi Hiên, trong đầu Âu Dương Thanh Minh tựa hồ như nổ tung « Sở Nghi Hiên… »

Âu Dương Thanh Minh thống khổ ẩn đầu, rất nhiều cảnh tượng hiện lên trước mắt, lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thầy nàng, sau đó lại có cảm giác rung động với nàng. Cực kỳ sửng sốt, giống như bị sét đánh trúng. Đầu óc hỗn độn của Âu Dương Thanh Minh trong nháy mắt trở nên rõ ràng, trong sơn động, hắn ôm nàng, cả đêm triền miên, hắn cư nhiên đã quên hết những chuyện xảu ra hôm trước ! Lại nghĩ tiếp, từng mảnh nhỏ hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, Sở Nghi Hiên đoạt lấy nữ nhân của hắn, người kia tên là Thiên Tình, thân ảnh đan bạc quỳ dưới gốc cây mai trong trời tuyết, cầm trâm đâm vào cỗ, Thiên Tình chắn 1 nhát kiếm cho hắn….

Bỗng nhiên hiểu ra tất cả, cánh tay run rẩy của Âu Dương Thanh Minh mạnh mẽ ôm nàng vào vào, lệ nóng từ hốc mắt chảy ra. Hắn ngây ngốc nhìn Thiên Tình, Lạc Đình Nam và Tần Nhiễm Nhi cũng đang nhìn hắn, trong nháy mắt đó, trong đầu hắn « Oong » lên 1 tiếng, Âu Dương Thanh Minh lẩm bẩm « Thiên Tình… »

Chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, ánh mắt hắn không còn màu đỏ đậm mà trở nên nhu tình dịu dàng, hơi hơi chớp mắt, nước mắt chớp động “Thiên Tình, thật sự là nàng sao?”

Bàn tay run rẩy vươn ra, phủ lên hai gò má nàng, đáy lòng đột nhiên dâng lên 1 dòng chảy ấm áp, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng hắn thật cảm động, khát vọng muốn bảo vệ nàng, cho đến vĩnh viễn. Hắn chỉ hi vọng thời gian ngưng động ở giờ khắc này… Hắn nhớ ra rồi

” Vương gia?” Thiên Tình ở trong lòng hắn, thấp giọng nói « Chàng nhớ ra ta rồi sao ? »

Hơi hơi buông ra một chút, Âu Dương Thanh Minh có chút đau đớn nhìn vào đôi mắt nàng, tràn ngập ôn nhu trước đó chưa từng có, còn kịp để bù đắp cho nàng không ? Hắn đã đánh mất nàng, còn kịp tìm lại không ? Hắn như thế nào có thể quên nàng ? Nàng đã trở lại, trở lại bên hắn, nhưng là, hắn đã làm gì ? Hắn thiếu chút nữa đã 1 chưởng đánh chết nàng « Đúng vậy, ta nhớ lại rồi ! »

Thiên Tình nao nao, nhìn nam tử trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn lại, 1 đôi mắt thâm sâu như hàn đàm [đầm nước lạnh] nhìn nàng thật sâu, cõi lòng như bị thắt chặt. Thiên Tình không thể ổn định hơi thở, cắn cắn môi, cơn đau đớn truyền tới, là thật, hết thảy những điều trước mắt không phải là nàng tưởng tượng. Hắn khẽ mở môi, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng « Thiên Tình, ta nhớ lại rồi ! »

” Thật tốt quá!” Lạc Đình Nam kêu lên.

” Thật sự nhớ ra rồi! Oa! Thật tốt quá!” Tần Nhiễm Nhi cũng hét lên chói tai “Đình Nam ca ca, chúng ta ăn mừng đi!”

“Nha đầu ngốc, về phòng đi, để cho bọn họ riêng tư 1 chút!” Lạc Đình Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bước đi

Thiên Tình nhìn hắn, giọt lệ trong suốt rơi xuống. Thân mình bị va chạm mạnh, 1 đôi tay thon dài có lực gắt bao ôm lấy nàng, hơi thở của đối phương hỗn loạn, có lẽ là kích động, hoặc là sợ hãi nàng sẽ biến mất, thân thể run nhè nhẹ. Thiên Tình ngẩn người ra, đồng tử co lại, ngây ngốc nói “Vương gia, nàng thật sự đã nhớ lại rồi sao?”

Trong cổ họng Âu Dương Thanh Minh phát ra 1 tiếng thở dài, cánh tay ôm bên hông nàng càng siết chặt, tay kia thì nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, quấn quanh sợi tóc ở đầu ngón tay, vô cùng mềm nhẹ, thương tiếc nói “Thực xin lỗi, ta thật đáng chết! sao ta có thể quên nàng? Thật xin lỗi!”

Si ngốc nhìn nhau, nước mắt từng giọt từ hốc mắt rơi xuống, Thiên Tình bỗng nhiên ôm lấy cổ Âu Dương Thanh Minh, vùi mặt thật sâu vào trong lòng hắn, hắn nhớ lại rồi, thật tốt