Khí Thiếp Vương Gia

Chương 220: Hấp dẫn




Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Thanh âm của hắn nghe thật trầm thấp, thật ôn nhu, nhẹ nhàng lâu đi vết mau bên khóe miệng nàng, ánh mắt ôn nhu mà sâu thẳm. Sự ôn nhu này làm cho nàng cảm thấy quyến luyến vô hạn

Nước như từng hạt như viên trân châu rơi xuống, nàng khóc vô cùng thương tâm, vô cùng thê lương, hắn nhìn nàng, dùng tay áo của mình giúp nàng lau đi nước mắt, Thiên Tình cũng ngây ngốc ngẩn đầu, lập tức chìm vào 1 đôi mắt tối đen khôn cùng, màn đêm như bao trùm trong đôi mắt

Đôi mắt này lại làm cho nàng bắt đầu trầm luân, thật giống với vương gia, ngay cả hơi thở trên người hắn cũng giống như thế, chỉ là, hắn không phải, nàng không nên bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng là đối mặt với 1 đôi mắt như vậy, nước mắt cùa nàng lại 1 lần nữa không khống chế được mà rơi xuống

Nam tử vẫn nghĩ rằng nàng bởi vì bị mình đánh trọng thương nên mới như vậy, căn bản cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không nên đả thương ngươi!”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, hàng mi thật dài còn đọng vài giọt nước hơi hơi rung động giống như cánh của hồ điệp. Dưới ánh lửa, làn da nàng càng thêm trong suốt, yếu ớt, thật sự là 1 mỹ nhân. Nam tử thở dài trong lòng, mỹ nhân? Không hiều sao lại bị nữ tử này hấp dẫn, nhưng rồi lại cảm thấy đáy lòng trống rỗng

Cả người Thiên Tình 1 chút khí lực cũng không có, bị nội thương, chỉ có thể tựa vào trong lòng nam tử xa lạ này, lau đi nước mắt “Vừa rồi, ngươi không sao chứ?”

Nam tử có chút đăm chiêu, lắc đầu “Ta không biết sao lại thế này, không có việc gì! May mà cũng không đe dọa đến tính mạng ngươi, bằng không thì tội quá lớn rồi!”

Thiên Tình yên tâm gật đầu, muốn từ trong lòng hắn đứng lên nhưng lại không có chút khí lực nào, đành phải nói với hắn “Ngươi có thể đặt ta sang 1 bên không?”

Nam tử sửng sốt, mặt nạ hồ ly dưới ánh lửa lòe lòe tỏa ra tia lạnh lẽo, 2 người dính sát vào nhau, nữ tử rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại của đối phương. Đôi mi hơi nhướn lên, trong mắt xẹt qua 1 tia khác thường

Sau đó, hắn không nàng, không lên tiếng

Nam tử thụ thụ bất thân nhưng ngước mắt nhìn lại, nam tử thoạt nhìn quá lạnh lùng, nàng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng có chút tham luyến hơi thở quen thuộc trên người nam tử. Thầm thở dài trong lòng, không biết vương gia rốt cuộc ra sao rồi

Tiếng thở dài của nàng làm cho hắn đột nhiên bị kiềm hãm, cúi đầu cẩn thận đánh giá tướng mạo của nữ tử, gương mặt thanh tú trắng trẻo thanh lệ, làm cho hắn cảm thấy không thể kháng cự được, khó có thể dời mắt. Nàng tựa như 1 đóa bạch sinh thanh tân, khí chất thuần tịnh thanh nhã trên người làm cho hắn cảm thấy thập phần thoải mái. Hơn nữa không hiểu sao hắn lại thấy cảm giác run sợ lại bắt đầu ập đến

Mái tóc thật dài phiêu tán khắp trên tay hắn, cảm giác mềm mềm nhột nhột làm cho hắn cảm thấy trong lòng dị thường, trong đầu hiện lên hình ảnh mình cùng 1 nữ tử quay cuồng trên giường, nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt nàng ấy, chỉ có da thịt ửng hồng qua từng đợt triền miên, cánh tay tiêm tế xinh đẹp , đôi chân tinh xảo mượt mà phiếm chút phấn hồng, hình đó trí mạng đó cứ ám ảnh trong đầu, hạ thân của hắn lập tức căng cứng lên, cơ hồ làm cho hắn không thể khắc chế

Cảm giác thấy thân thể của hắn biến đổi, Thiên Tình nao nao “Ngươi làm sao vậy?”

Nàng có chút sợ hãi, sợ hãi nam tử này lại 1 lần nữa phát tác, bộ dáng lúc phát tác của hắn giống như là hóa điên, nàng không muốn chết trong tay hắn, không phải vì sợ chết, mà chỉ lo mình chết không nhắm mắt

“Đại hiệp, ngươi không sao chứ?” thấy hắn không nói, nàng lại hỏi

Ánh mắt hắn biến đổi, đột nhiên cong khóe môi, nở nụ cười, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát phi thường quen thuộc tỏa ra từ người nàng, hắn không thể quên được mùi hương này, giống như đã ngửi qua ở nơi nào đó rồi. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh kia, cảm giác lại ập tới, 1 cỗ nhiệt lưu làm cho thân thể nàng run rẩy 1 chút, đáng chết, hắn khát vọng nữ nhân này! Đây giống như là 1 loại ham muốn bản năng, ngay cả hắn cũng không biết mình là vì cái gì

Đầu ngón tay si mê phủ lên mi mắt nàng, có loại cảm giác quen thuộc, hắn có thể khẳng định mình không quen biết nàng, nhưng lại không hiểu sao mình lại khát vọng nàng như thế?

Một loại cảm giác mờ mịt xâm chiếm trong lòng, tình cảnh lúc này đến tột cùng là nên giải thích như thế nào? Hắn định thần, đôi mắt hơi nheo lại, trong đầu không ngừng suy tư về nữ tử này. Mi tâm không khỏi gắt gao nhíu lại, giông như hắn đã mất đi 1 phần ký ức quan trọng nào đó. Nhưng đó rốt cuộc là gì?

“Ngươi tên gì?” Hắn đột nhiên mở miệng nói

Thiên tình sửng sốt, không muốn đáp nhưng không biết vì sao lại bật thốt lên “ta gọi là Thiên Tình!”

Thiên Tình? Nam tử nhíu mi “Ngươi tên là Thiên Tình?”

Thiên Tình cũng hỏi hắn “Đại hiệp thì sao?”

“Ta?” Nam tử sửng sốt, nghĩ đến thân phận của mình, lắc đầu “Ngươi cứ gọi ta là hồ ly đi!”

Hồ ly? Thiên Tình nhìn thấy mặt nạ của hắn, biết hắn không muốn nói, cũng không hỏi nữa

Thiên Tình! Thiên Tình! Trí nhớ trong đầu nam tử rất hỗn loạn, hắn kiệt lực suy nghĩ rõ ràng nhưng chung quy vẫn là 1 mảnh sương mù. Đan điền cũng trở lên rối loạn theo, đầu ngón tay cũng truyền tới cơn đau, tứ chi trăm cốt của hắn cũng đau nhức

Thiên Tình mê mang trừng mắt thấy hắn cả người đau nhức không chịu nổi, thấy hắn nhíu mày, lại quan thiết hỏi “Đại hiệp, ngươi xác định ngươi không sao chứ?”

Hắn đột nhiên buông nàng ra, ôm lấy đầu mình, tiếng nói mềm nhẹ của nàng làm cho trong đầu hắn không ngừng hiện lên từng hình ảnh vỡ vụn rời rạc. Cơn đau tê tâm liệt phế kia làm cho hắn không khỏi không thể không thét chói tai ra tiếng.—-

Thanh âm này vang lên trong đêm tối nghe như tuyệt vọng vô hạn, vô luận hắn kiên cường khống chế bản thân như thế nào cũng không nhịn được mà đau đớn kêu ra tiếng

Cái loại này thanh âm ở trong đêm tối vang lên là một loại hiết tư để lí là một loại đối cuộc sống đích tuyệt vọng vô luận hắn như thế nào lặp lại đích cường điều chính mình đích kiên cường đàn vẫn là nhịn không được đau hô ra tiếng.

Nàng đột nhiên tới gần làm cho trong lòng hắn càng thêm phiền não, mở to mắt, hắn căm tức nhìn nàng, nàng nhìn vào trong mắt hắn, 4 mắt giao nhau, hai người đều run rẩy 1 chút, Thiên Tình không nhịn được mà lẩm bẩm “Vương gia!”