Khí Thiếp Vương Gia

Chương 217: Nam nhân đeo mặt nạ




Lạc Đình Nam thấy đám người phía trước ước chừng có mấy chục sát thủ, cũng không gấp gáp, chỉ nhìn bọn họ “Muốn giết bổn thiếu gia sao?”

“Nếu Lạc thiếu gia không chịu khoanh tay chịu trói thì đành phải giết!” Vệ thống lĩnh âm ngoan mở miệng, vung tay lên, đám sát thủ ở phía sau rút kiếm xông về phía 3 người, thân kiếm lóe lên ánh quang lạnh lẽo manh theo chất kịch độc, xem ra Vệ thống lĩnh vốn muốn hạ sát tâm

“Dụng độc?” Lạc Đình Nam hừ lạnh 1 tiếng, Tần Nhiễm Nhi ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, trấn định bản thân không được sợ hãi, nhìn sườn mặt tuấn mĩ của hắn, không chút kích động nói với hắn “Đình Nam ca ca, ta không sợ, ngươi đừng lo cho ta!”

Khuôn mặt đơn thuần nhỏ nhắn, hơi thở ấm áp làm cho trong lòng hắn nổi lên từng đợt sóng, loại cảm giác tâm hồn dao động này thật vi diệu, hắn không thể nói rõ, cũng không hiểu cảm giác này là gì. Tay hắn đặt ở eo nàng nắm thật chặt, cũng không lên tiếng

“Lạc thiếu gia, khoanh tay chịu trói đi!” Vệ thống lĩnh tiếp tục nói

Lạc Đình Nam ra hiệu cho Thiên Trình bảo nàng tiếp tục chạy lên núi, bây giờ hắn không cưỡi chung ngựa với nàng, bất cứ 1 động tác gì cũng đều làm cho bọn sát thủ chú ý, Thiên Tình cẩn thận nắm cương ngựa trong tay, biết mình không thể giúp gì cho Lạc Đình Nam

Lạc Đình Nam động tác cự nhanh rút 1 viên thuốc nhét vào miệng Tần Nhiễm Nhi, đó là giải dược, trong nháy mắt đó, hắn cũng nhanh chóng móc ra 1 bao thuốc màu vàng rải vào không trung, Thiên Tình nín thở, nhân lúc bọn người kia hỗn loạn, cưỡi ngựa phóng đi

Gió điên cuồng gào thét bên tai, trong lòng Thiên Tình chỉ có 1 ý niệm đó là tuyệt không thể dừng lại, không thể bỏ mạng oan uổng, chỉ có thế thì Đình Nam ca ca mới bớt đi 1 gánh nặng

1 người 1 ngựa bôn ba chạy cho đến đi nàng cảm thấy cả người mệt lã, khi dừng lại mới phát hiện trước mặt là 1 mảnh đất trống, nàng cẩn thận nhìn quanh 1 phía, 1 mảnh tịch liêu

Trái tim còn đang đập 1 cách mãnh liệt, nàng tập trung tinh thần, tiếp tục nín thở, cẩn thận lắng nghe mọi phía, không lâu sau, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng xuống. Cuối cùng cũng thoát khỏi ma chưởng của đám sát thủ

Bất quá, ngay lúc bắt đầu nàng cứ mờ mịt chạy trối chết, chẳng phân biệt được phân hướng, dẫn đến lạc đường! hiện tại Đình Nam ca ca thế nào rồi. Nhiều sát thủ như vậy, Thiên Tình lại không giúp được gì, trong lòng vô cùng nóng vội

Làm sao bây giờ?? Đang lúc Thiên Tình do dự nên làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ càng ngày càng gần, nàng mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng từ trong rừng cây đi ra

Trong lòng run lên, nàng nhanh chóng nhảy xuống ngựa, vọt tới nấp ở 1 bên cây đại thụ, ngay cả 1 cái chớp mắt cũng thập phần cảnh giác. Không ngờ rằng đó là hơn 10 tên sát thủ, mà đám sát thủ đó đã sớm phát hiện nơi ẩn thân của nàng, đang rút kiếm đi đến. Trong lòng Thiên Tình run rẩy, chẳng lẽ hôm nay mình phải chết sao? Chưa tìm thấy Âu Dương Thanh Minh, nàng bỏ mạng thật là vô nghĩa, lại càng có lỗi với Sở công tử

Sắc mặt Thiên Tình càng thêm trắng bệch, 1 cỗ áy náy thật sâu làm cho nàng lần đầu tiên hiểu được đời này thật sự có lỗi với Sở Nghi Hiên, hôm nay chết trong tay đám sát thủ, nàng đáng bị như vậy

Nàng đứng lên từ sau cây đại thủ “Muốn chém muốn giết tùy các ngươi, không cần phải đề phòng như thế!”

Nàng đột nhiên đi làm cho đám hắc y sát thủ nghĩ rằng nàng có bẫy, Thiên Tình cười lạnh 1 tiếng “Động thủ đi!”

Nàng thong thả nhắm mắt lại, hi vọng kiếp sau nàng còn có cơ hội bồi thường cho Sở Nghi Hiên

Đám sát thủ cầm đao xông đến, nhưng lại không có đau đớn như đã dự liệu, chỉ nghe thấy “bùm” vài tiếng ngã xuống đất, Thiên Tình mở to mắt nhìn hơn 10 tên sát thủ toàn bộ đều ngã xuống. Nàng kinh ngạc nhìn 1 vùng đất trống không có lấy 1 bóng người, không biết trong lúc nhắm mắt vừa rồi đã xảy ra chuyện gì

Lúc này chỉ thấy 1 nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào màu đen, dáng người cao ngất bước đi, Thiên Tình giật mình, trên mặt nam nhân này cư nhiên còn có 1 chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc, chỉ để lộ ánh mắt mà đôi môi. Trong lòng còn cầm 1 thanh trường kiếm, nhìn bộ dáng là 1 cao thủ

Hắn là ai vậy? Đột nhiên xuất hiện ở nơi thâm sơn dã lâm [núi sâu rừng hoang] này, là thiện hay là ác? Nhìn thân ảnh đang đi xa dần, Thiên Tình do dự vạn phần, ngẩng đầu lên thấy mặt trời đã ngả về phía tây, cuối cùng hạ quyết tâm, bước về phía trước kêu lớn 1 câu “Đại hiệp, xin dừng bước!”

Thanh âm trong trẻo vang lên trong rừng, bốn phía vọng lại tiếng vang. Nam tử nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Tình, trong mắt hiện lên 1 tia kinh ngạc

Thiên Tình chạy đến trước mặt hắn “Xin hỏi, là ngươi đã cứu ta sao?”

Nam tử trầm ngâm rồi nhẹ nhàng gật đầu

Thiên Tình lại nói “Cảm ơn ân cứu mạng của đại hiệp, chỉ là, có thể mang tiểu nữ ra ngoài được không? Ta lạc đường!”

Nam tử này thoạt nhìn võ công thật cao cường, trong nháy mắt mà đã làm hơn 10 sát thủ bỏ mạng, võ công của hắn nhất định đã đến mức xuất quỷ nhập thần rồi, nếu người này có thể đưa mình đến sơn trang trên núi thì nàng an toàn rồi

Nam tự giật mình nhìn vào mắt nàng, có chút quỷ dị, rồi lập tức gật đầu, lại 1 lần nữa cất bước. Thiên Tình hơi ngẩn ra nhưng cũng lập tức đuổi theo “Chúng ta cưỡi ngựa được không?”

Nàng đã không còn đi nổi nữa rồi, mệt mỏi quá

“Bỏ ngựa lại!” Nam tử đột nhiên mở miệng, thanh âm cực kỳ áp lực, giọng nói khàn khàn làm cho người ta run sợ

Thiên Tình bỏ ngựa lại, theo nam tử đi xuyên qua từng lớp rừng rậm, bước chân của nam tử nhanh như bay, Thiên Tình gắt gao đuổi theo. Nhìn thấy cảnh tượng xa lạ dọc đường, Thiên Tình cảm giác như đang tiến vào trong lòng núi, bụng đói quá

Đường càng lúc càng dài, chân càng lúc càng mỏi, Thiên Tình dừng bước, chậm rãi ngồi xuống bên 1 gốc cây đại thụ

Không lâu sau, 1 đôi giày màu đen tiến vào tầm mắt nàng, nàng theo đó ngẩng đầu lên, đập vào mắt là chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc và 1 đôi mắt tối đen. Một mực ngồi trên mặt đất, nàng bất giác nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn “Ta đi không nổi, thật sự đi không nổi!”

Trài qua 10 ngày bôn ba, điên cuồng chạy đi, lại còn đi thần tốc theo nam tử này mấy đoạn đường dài, nàng lại đói khát, toàn thân mệt mỏi không chịu nổi. Cho dù bình thường có kiên cường đến mấy, giờ phút này không thể không cúi đầu. Nhưng chỉ sợ nếu còn không rời đi, khu rừng này sẽ chìm vào bóng tối