Khí Thiếp Vương Gia

Chương 213: Phải rời đi




Sauk hi lo lắng rời đi, Sở Nghi Hiên trở về không ngờ nghe thấy câu nói cuối cùng của Thiên Tình, hắn đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy Thiên Tình thần sắc tái nhợt, hoảng sợ hỏi “Thảo nhi, làm sao vậy?”

Thiên Tình nhìn thấy Sở Nghi Hiên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nàng lại có lỗi với hắn

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Nhìn thấy thần sắc của Thiên Tình không đúng, Sở Nghi Hiên vội vàng mở miệng, đi về phía bọn họ, Lạc Đình Nam cũng cảm thấy khó xử

“Lạc Đình Nam, rốt cuộc ngươi đã nói gì với nàng?” Sở Nghi Hiên gầm nhẹ

“Công tử!” Nhìn thấy Sở Nghi Hiên nhưng sắp động thù, Thiên Tình thống khổ mở miệng “Công tử! ta phải quay về đại Sở! Xin ngươi đáp ứng cho ta rời đi đi!”

“Thảo nhi, rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình rồi lại nhìn xem rốt cuộc Lạc Đình Nam đã nói gì với Thiên Tình? Vì sao sắc mặt Thiên Tình lại khó coi như vậy? thậm chí còn không muốn ở bên hắn! Nàng phải trở về? Trở về làm gì?

Thiên Tình biết nàng làm vậy là quá đột ngột, nhưng bây giờ trong lòng nàng thật sự rất hỗn loạn, rất nhiều điều làm cho nàng không xứng với với tình yêu Sở Nghi Hiên, nàng chỉ mang đến cho Sở Nghi Hiên thương tổn! Giờ khắc này nàng biết nàng không nên thương tổn hắn “Công tử, ta trở về 1 chuyến, ngươi tin ta, ta sẽ quay lại mà!”

“Trở về rồi lại quay lại?” Sở Nghi Hiên nhíu mi “Thảo nhi, rốt cuộc làm sao vậy?”

“Công tử, ngươi đừng hỏi! ta cam đoan ta sẽ quay lại!” Nàng chỉ có thể nói như vậy

“Có phải nàng còn nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh?” Sở Nghi Hiên giật dự quát lên, lòng tự tôn của hắn bị đả kích thật sâu, hắn đối với nàng tốt như thế, nàng lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim hắn

Thiên Tình không đành lòng, tiến lên, lại bị hắn lấy tay gạt ra « Thảo nhi, hôm nay nếu nàng rời đi, ta cũng không muốn thấy nàng trở lại nữa !”

Hắn chậm rãi nâng đầu lên, hắn nhìn thẳng vào mắt Thiên Tình, không có lấy 1 tia nhu tình, thần thái cao ngạo lãnh liệt như tảng băng ngàn năm

Lạc Đình Nam thấy vậy liền nói với Thiên Tình « Ở lại đi, hắn đối với muội là thật tâm, thế giới bên ngoài muội đều không cần quản, ca ca chỉ cần muội hạnh phúc ! »

Sắc mặt Thiên Tình càng ngày càng tái nhợt, nhìn vào mắt Sở Nghi Hiên rồi lại nhìn Lạc Đình Nam “Không, ta phải trở về, ta phải xác định xem hắn có còn sống hay không, công tử, thực xin lỗi!”

Nhất thời giống như 1 vật bén nhọn đâm vào trong tim, ghen tuông, đố kỵ nồng động vây kín Sở Nghi Hiên, thân mình hắn kịch liệt run rẩy, trong lòng đang cuồng nộ gào rống

Đem toàn bộ đồ đạc trên bàn gạt hết xuống đất, chén trà rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang “keng keng” thanh thúy. Hắn cúi đầu che giấu thủy quang chợt lóe lên trong mắt

Thiên Tình kinh hãi mở to mắt, rụt cỗ lại, thân mình lui lại phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn hắn. Công tử bởi vì mình mà biến thành nam nhân điên cuồng bá đạo, là chính mình làm cho hắn đau lòng, làm cho hắn đau đớn không muốn sống. Trong lòng nàng cũng thật đau

« Vẫn là bởi vì hắn ? » Lửa giận của Sở Nghi Hiên cũng không vì hành động vừa rồi mà dừng lại, hắn hỏi “Nàng thật sự phải đi?”

“Công tử! thực xin lỗi!” bên môi Thiên Tình đã sắp bị cắn đến ứa máu « Thực xin lỗi ! »

Nàng không thể ngồi yên mặc kệ sống chết của Âu Dương Thanh Minh, có lẽ hết thảy chuyện này đều là nghiệt duyên, kiếp trước nhất định là nàng mắc nợ Âu Dương Thanh Minh rồi, đời này lại mắc nợ Sở Nghi Hiên, hi vọng kiếp sau có thể bồi thường

« Ca ca ! Ta phải trở về, chúng ta đi thôi » Thiên Tình không muốn nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy toàn thân như bị lăng trì, nàng thống khổ lắc đầu, cầm lấy tay Lạc Đình Nam, thống khổ lắc đầu, thật đau

Lạc Đình Nam thật sự hối hận vì đã đem chân tướng sự tình nói cho nàng biết,thấy nàng và Sở Nghi Hiên thống khổ như thế, trong lòng hắn vô cùng tự trách « Thiên Tình, muội ở lại đi, tin tưởng ca ca, ta đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa ! »

« Không ! ca ca ! ta phải trở về ! » Nàng lại nhìn thấy Sở Nghi Hiên đang thống khổ không chịu nổi « Công tử, thực xin lỗi ! »

« Không cho đi ! » Nhìn thấy Thiên Tình đang định ly khai, Sở Nghi Hiên thần sắc thổng khổ, thân ảnh chợt cản đường Thiên Tình và Lạc Đình Nam

« Thảo nhi, nàng vẫn không thể quên được hắn phải không ? » Bi thống mở miệng, trên mặt Sở Nghi Hiên tràn đầy lạnh lùng, vì sao vừa mới tốt đẹp mà giờ khắc này nàng bỗng nhiên muốn rời bỏ hắn

« thực xin lỗi ! » Nàng lại nói

« Thảo nhi ! » Thanh âm nặng thêm vài phần, thân ảnh Sở Nghi Hiên không hề có chút động tĩnh « Thảo nhi, nàng nói cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Vì sao lại cùng Lạc Đình Nam rời đi ? »

Mở miệng nhưng lại không thể nói ra 1 câu hoàn chỉnh, nàng chỉ có thể vô lực nhắm mắt lại, che giấu đau đớn và bất lực, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy ?

Hiểu được nỗi khổ của Thiên Tình, Lạc Đình Nam đành phải nói « Âu Dương Thanh Minh chưa từng phản bội nàng, người đăng cơ không phải là Âu Dương Thanh Minh, hắn bây giờ sinh tử không rõ ! »

« Công tử, thực xin lỗi, ta không thể ở lại, để cho ta đi đi ! » Khi lời nói vừa nói ra, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống, Thiên Tình thống khổ tựa vào trên người Lạc Đình Nam, nước mắt không ngừng rơi

Sở Nghi Hiên rốt cục cũng hiểu ra, đôi mắt đen của hắn u thâm như hàn đàm [hàn: lạnh, đàm: hồ], lửa giận mãnh liệt ngút trời tràn đầy, bạc thần [môi mỏng] mím lại thành 1 đường, hàm răng gắt gao cắn chặt, cằm dưới căng ra, tựa hồ cất giấu sự vô lực, đau đớn và tuyệt vọng

Nhìn thấy tuyệt giận [tuyệt vọng + giận dữ] trong mắt hắn, Thiên Tình không nhịn được mà hít 1 hơi, Sở Nghi Hiên như bắt đầu giống với Âu Dương Thanh Minh, lòng nàng thật đau, chính nàng đã làm tổn thương hắn

Sở Nghi Hiên gật đầu, trong mắt không còn sủng ái mà chỉ còn lại 1 mảnh rét lạnh « Được ! Thảo nhi, nàng còn muốn đi, ta biết nàng sớm đã muốn đi ! Lúc này nàng không cần trở lại nữa, trẫm không cần sự thương hại của nàng ! Nàng đi đi ! Chúc nàng và Âu Dương Thanh Minh bách niên giai lão ! »

Kéo tay Lạc Đình Nam, xoay người rời đi, nàng không thể ở lại, tâm đã muốn đi thì có ở lại cũng chỉ là 1 cái thề xác mà thôi

Lạc Đình Nam có chút bất đắc dĩ, Thiên Tình kiên quyết như thế, hắn bị kéo đến 1 cung điện khác, Tần Nhiễm Nhi nhìn thấy nàng kéo theo 1 nam tử đi vào, đôi mắt đen ngay lập tức mở to, trong mắt tràn đầy khiếp sợ