Sở Nghi Hiên hơi thả lỏng người, bốn mắt chăm chú nhìn nhau thâm tình “Không có nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì!”
Thiên Tình nhìn đôi mắt tràn ngập tình yêu gần trong gang tấc, bắt đầu nảy sinh cảm giác xúc động, cũng biết hắn là thật tình, nàng nên quyết định đi theo Sở công tử, cả đời này không nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh nữa
“Vậy nếu như trong lòng của ta vẫn không có ngươi thì sao?”
“Trong lòng nàng không có ta cũng chẳng liên quan gì đến chuyện trong lòng ta vĩnh viễn đều có nàng!” Ánh mắt hắn tuy mang theo vài phần ảm đạm, nhưng ngữ khí lại đầy kiên định
Nghe thấy những lời ấy, trong lòng vốn hỗn loạn của Thiên Tình giống như được an ủi, chỉ còn lại mặt nước lăn tăn vài vòng gợn sóng, nhẹ nhàng ôn nhu, thư thả lòng người. Hoảng sợ, bất an như gió lốc thổi tới, nỗi sợ hãi vây hãm lấy nàng! Nhưng không phải nàng muốn kết quả như thế này sao?
Sở Nghi Hiên nhìn nàng, trong lòng tràn ngập chua xót. Hắn biết nàng sẽ không thích mình
“Thảo nhi! Ta biết nàng khó mà chấp nhận ta, mấy tháng chúng ta ở chung này, ta biết trong lòng nàng có bóng dáng người khác, nhưng ta thì chỉ muốn được nhìn thấy nàng, được nghe lời nói của nàng, trong lòng nàng không có ta, nhưng trong lòng ta lại không thể không có nàng! Ta sẽ không ngừng nỗ lực để tiến vào trong thế giới của nàng, cho dù cuối cùng có tan xương nát thịt, ta cũng sẽ không từ bỏ!” Sở Nghi Hiên kiên định nói
Thiên Tình chậm rãi nâng mắt, khóe miệng nở 1 nụ cười “Thật vậy sao?”
“Còn cần ta chứng minh sao?” Thanh âm của Sở Nghi Hiên ép tới, rất trầm thấp, cũng rất ôn nhu, làm cho từ đáy lòng nàng dâng lên 1 cảm giác cảm động, 1 dòng khí ấm ấp, ôn nhu nhẹ nhàng lưu chuyển khắp toàn thân nàng
Có thể chính sự ôn nhu như nước này làm cho nàng không đành lòng cự tuyệt, cũng quyến luyến không nỡ buông. Nàng nghĩ có lẽ nàng đối với hắn cũng không phải không có chút tình cảm nào. Vậy thì cứ đi theo hắn đi
« Thảo nhi ? »
Thiên Tình thoáng ngẩn ra, tâm nàng bị lời nói của hắn làm cho rung động, không tự chủ được mà phủ tay lên gương mặt tuyệt mỹ của hắn, miêu theo dung nhan tinh tế, lướt qua mi, mắt, mũi, môi, nhẹ giọng nói nhỏ « Công tử, cảm ơn ngươi ! »
Nàng thật ích kỷ, nàng thừa nhận nàng biết Sở Nghi Hiên vốn bất chấp tất cả để yêu nàng, nàng cũng tin tưởng vào tin yêu sâu đậm của Sở Nghi Hiên lúc này, nhưng ai có thể cam đoan vĩnh viễn ? Vĩnh viễn là bao lâu ? Nàng không biết, cũng không muốn biết, có lẽ nàng vẫn không dám chấp nhận tình cảm của hắn là vì nàng sợ bản thân sẽ mỏi mệt, hơn nữa, không chấp nhận thì cũng sẽ không có cơ hội mất đi, lại càng không có cơ hội bị tổn thương. Nhưng nàng phát hiện, sự ích kỷ đó làm cho người ta quá thống khổ ! Nàng hiện tại phải đáp lại hắn
Bàn tay nhỏ bé của nàng phủ lên mặt hắn, hắn vui sướng ôm nàng «Thảo nhi !”
« Công tử ! ta đáp ứng làm người của ngươi, mặc kệ ngươi sẽ yêu ta trong bao lâu, cho dù như vậy, cả đời ta cũng sẽ không hối hận ! ta không muốn khi ta về già lại nuối tiếc vì đã không làm người của công tử ! »
Sở Nghi Hiên vui sướng nở nụ cười thật to, giống như 1 đứa trẻ được cho quá, nhịn không được, ôm nàng thật chặt vào lòng, làm nàng thiếu chút nữa là nghẹt thở “Ta vui lắm, Thảo nhi, thật là vậy sao?”
“Công tử, là thật!”
“Nói lại cho ta 1 lần nữa, được không?”
“Là thật, ta đã quyết định rồi!”
Bỏ qua hết mọi tạp niệm, an tâm chìm đắm trong nhu tình ấm áp của hắn, đây có thể cũng là kỷ niệm đẹp nhất của cả đời nàng
« Ta yêu nàng ! » Ghé sát tai nàng, tất cả tình yêu của hắn đều tràn ra khỏi miệng. Hắn nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên trán nàng, ngay sau đó môi hắn lướt xuống, tìm kiếm đôi môi anh đào của nàng
Hắn ấm áp mà ướt át, chậm rãi tiến vào trong miệng nàng, thăm dò, khuýa đảo vị ngọt mềm mại của nàng. Thiên Tình không có chút kháng cự, để mặc cho hắn tùy ý hôn, cả người dựa vào ngươi hắn, đáp lại nhiệt tình của hắn. giờ phút này ít nhất cũng chứng minh nàng không hể cô đơn
Hai môi dây dưa triền miên không chịu chia lìa, giống như muốn hòa cơ thể của mình vào nhau, hợp thành 1 thể. Khi hắn buông môi nàng ra, nàng vô lực tựa tràn vào trong ngực hắn, thân thể mềm mại bị hai tay hắn gắt gao ôm trong lòng. Trên mặt nóng rực, chút hư tâm trong lòng cũng trở nên trống rỗng
« Đây là nàng đáp ứng rồi sao ? » hơi thở của Sở Nghi Hiên nặng nề mà gấp gáp « Ta có thể có nàng, có phải không ? »
Lời của của hắn đánh mạnh vào lý trí của nàng, làm nữ nhân của hắn sao ? Chỉ là, không phải đã quyết định rồi sao ? Không để ý đến 1 mạt buồn bã trong lòng, nàng gật đầu
« Ân ! » Thanh âm của nàng có chút hư ảo, nhưng cũng đã nói ra
« Ta thật cao hứng, ta cảm thấy vui mừng đến chết đi được ! Ta thật sự rất vui, Thảo nhi, rốt cuộc ta cũng đợi được đến lúc nàng đáp lại ! Thảo nhi, nàng hứa, sau này ta sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng, nàng bảo ta làm gì ta cũng làm ! Nàng lợi dụng ta cũng được, nhưng xin nàng đừng bỏ lại ta, cho dù có chết cũng phải mang theo ta ! » Sở Nghi Hiên thâm tình nồng đậm nói nhỏ bên tai nàng
Lời nói mê hoặc của hắn làm toàn thân nàng run lên, trong lòng chợt hỗn loạn không thôi, nói như mình đang lợi dụng công tử
« Ngươi là của ta ? của 1 mình ta ? » Thanh âm của Thiên Tình có chút run run « 1 đời 1 đôi ? »
« Ta chỉ có duy nhất 1 mình nàng ? »
« Nếu ta không cần ngươi nữa thì sao ? »
« Ta sẽ đi theo nàng. »
« Nếu ta không để ý đến ngươi thì sao ? »
“Ta vẫn chờ!”
Nàng cố gắng khắc chế loại tình cảm không nên có không ngừng dâng lên từ đáy lòng, vươn tay ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng hắn ” Công tử, ta sẽ không phụ ngươi!”
” Thảo nhi? ” Sở Nghi Hiên 1 phen ôm nàng lên, đi vào trong phòng. Thiên Tình biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì nhưng nàng đã quyết định, không oán không hận.