Khí Thiếp Vương Gia

Chương 192: Thoát Hiểm




Nam Cung Tuấn nhìn hắc y nhân, nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh bị bắt đi, trong lòng bốc hỏa, 1 cỗ sát khí hàn liệt bất giác toát ra. Hắc y nhân nhìn với con mắt tinh tường, sâu sắc, đã nhận ra hắn là giả mạo, âm thầm liễm khí ngưng thần. Hai người bị vây trong trạng thái toàn thân đề phòng

“Âu Dương Thanh Minh?” Hắc y nhân tựa hồ khi nhìn thấy Nam Cung Tuấn thì ngẩn ra

“Phải! Là trẫm!” Nam Cung Tuấn giờ phút này vẫn không quên giả dạng Âu Dương Thanh Minh

“Giả mạo! Mặt nạ da người của ngươi không có chút biểu cảm nào, thật đáng tiếc! Ngươi vĩnh viễn chỉ có 1 vẻ mặt này!” Hắc y nhân không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Nam Cung Tuấn

Nói xong hắn nhảy dựng lên, không ai thấy rõ hắn rút kiếm như thế này, chỉ thấy kiếm quanh nhộn nhạo như mặt nước, lặng yên không tiếng động chém về phía Nam Cung Tuấn, tốc độ cực nhanh như điện quang thạch hỏa.

” Ách! Kiếm pháp thật nhanh!” Nam Cung Tuấn nở nụ cười như ác ma, chưởng lực giơ lên, phát ra 1 dòng khí mạnh mẽ

Trong lòng hắn y nhân cả kinh, nhanh chóng quay kiếm ngược lại xuống dưới, mũi kiếm chạm nhẹ, hắn xoay người ra sau 1 vòng tuyệt đẹp, hữu kinh vô hiểm tránh né. Nhưng dòng khí bén nhọn vẫn sượt qua mặt hắn, làm cho hai má mơ hồ sinh đau

SẮc mặt Nam Cung Tuấn từ kinh ngạc trở nên âm trần, ánh mắt nửa khép, mím môi mang theo sát khí lãnh khốc “Kiếm pháp thật lợi hại, kiếm pháp này trên giang hồ chưa từng gặp qua, tôn hạ rốt cuộc là người nào?”

“Người sẽ giết ngươi!” Hắc y nhân quát lạnh một tiếng, lại đánh úp lại.

Nam Cung Tuấn thấy hắn thật sự tìm mình gây phiền toái, trong lòng bắt đầu phẫn nộ, nắm chặt tay, bắt đầu giơ tay lên, đột nhiên mãnh liệt phóng ra, hắn hét lớn một tiếng, điếc tai nhức óc, quanh thân tựa hồ tản mát ra đại lực vô hình, tà khí phảng phất

Một trận cuồng phong thổi tới, cây cối lay động mãnh liệt, lá rụng đầy đất đột nhiên chuyển động, như cuồng phong bạo vũ ập chẳng phân biệt địch ta, ập tới phía mọi người. Chỗ nào lá cây chạm đến, tiêng kêu thảm thiết vang lên lien tục. Mấy thị vệ đang chờ tiếp ứng lập tức bỏ mạng. Hắc y nhân nhanh chóng tránh né

“Công lực thật mạnh! Đáng tiếc là tà môn công phu, cẩn thận ngươi tẩu hỏa nhập ma a!”

” Đi tìm chết!” Nam Cung Tuấn lại ra quyền. Nội lực cường đại và tiếng gió hỗn loạn đánh úp về phía hắc y nhân. Hắc y nhân kinh hãi vội vàng khai triển nội lực, che chắn toàn thân. Không ngờ ngược lại dẫn 1 cỗ chân khí vì ngoại lực mà xông thẳng lên, như đột nhiên 1 vật cản lại, khí tắc ở ngực

Hắc y nhân bất động thanh sắc thử đề khí 1 lần, phát hiện nội lực quả nhiên không ngưng tụ như bình thường, lần này lại càng thêm nghiêm trọng, nội tức hỗn loạn, trước còn còn mơ hồ đau

” Tà môn võ công! Ta còn có thể quay lại!” Hắn quát lạnh 1 tiếng, đột nhiên vận lực, vút 1 tiếng, giống như khi đến, không thấy bóng dáng đâu

Nam Cung Tuấn thu hồi công lực, lại phát hiện không nhìn thấy bóng dáng hắc y nhân nữa, cũng thả ngươi biến mất trong bóng đêm

Ở gần cửa thành, trong 1 bụi cỏ cao chui ra 1 người, sau đó lại 1 người khác. Nguyên lai ở cửa thành này cũng có chỗ ẩn thân

Quanh miệng vết thương đau đớn kịch liệt, Âu Dương Thanh Minh vẫn ép buộc chình mình đứng dậy

” Hư!” Tả Tâm Lam lui về phía sau từng bước,” Chúng ta chờ 1 chút đi! Vương gia, thương thế của người không sao chứ?”

” Không có việc gì!” Âu Dương Thanh Minh lắc đầu.

Tả Tâm Lam đưa sang 1 viên thuốc “Ăn đi, có thể giúp ngươi khôi phục thể lực!~”

Âu Dương Thanh Minh nhận lấy, không chút suy nghĩ, nuốt xuống.

” Vương gia, ngươi không sợ ta hại ngươi?” Tả Tâm Lam kinh ngạc

Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Nếu muốn hại ta, ngươi sẽ không liều mệnh cứu giúp!”

Tâm tư Tả Tâm Lam có chút phức tạp, cảm động cười “ Chúng ta đi nhanh đi, mùi máu tươi trên người ngươi quá nồng, ta lo bọn họ sẽ phát hiện, ta mang ngươi đi tìm chỗ trú! Tìm được nơi an toàn rồi xử lý vết thương của ngươi sau!”

” Hảo!”

Hai người vừa muốn đi, trong bóng tối đột nhiên chui ra 1 người

” Ai?” Tả Tâm Lam cảnh giác thấp giọng kêu

” Ta!”

” Là ngươi?” Tả Tâm Lam và Âu Dương Thanh Minh đểu kinh ngạc, là hắc y nhân vừa rổi

” Âu Dương Thanh Minh có phải hay không?” Hắc y nhân hỏi.

” Là! Đa tạ tôn hạ cứu mạng chi ân!” Âu Dương Thanh Minh ôm quyền nói

” Đừng vô nghĩa nữa! Chúng ta mau đi!” Nói xong hắn túm lấy Âu Dương Thanh Minh bỏ chạy, Tả Tâm Lam đi theo sau

Bị hắn cắp dưới nách, Âu Dương Thanh Minh cũng không kịp khách khí, truy binh phía sau nhanh chóng đuổi lên, 1 mảnh ồn ào, hắc y nhân mang theo Âu Dương Thanh Minh bay nhanh đi. Tả Tâm Lam cũng dùng khinh công, nàng chỉ có 1 mình nhưng tốc độ cũng không nhanh bằng hắc y nhân

Khinh công thật lợi hại a! Hắn rốt cuộc là ai? Nhưng cũng không kịp kinh ngạc, chỉ có thể chạy nhanh đi điên, rốt cuộc cũng 1 hơi chạy được 10 dặm, ở 1 chỗ bí mật trên núi, hắc y nhân buông Âu Dương Thanh Minh ra

” Tốt lắm! Nghỉ ngơi trước đã!” Nói chuyện, thế nhưng hô hấp trên mặt vẫn không thay đổi, không chút khác biệt so với lúc bình thường

“Nội lực của các hạ thật tốt!” Âu Dương Thanh Minh thật lòng tán thưởng

Hắc y nhân nương theo ánh trăng nhìn vào mặt hắn “Khuôn mặt này của ngươi bị hủy hoại không nhẹ, nếu Đình Nam không chết, hắn có thể chữa khỏi cho ngươi, đáng tiếc, hắn chết rồi! Lão phu tâm ý tro lạnh không còn hành y nữa!”

Âu Dương Thanh Minh sửng sốt, hắc y nhân tháo khăn che mặt ra, lộ ra dung nhan, nguyên lai là 1 lão giả có chòm râu trắng, Âu Dương Thanh Minh cũng không nhận ra, không khỏi lên tiếng hỏi “Tiền bối là?”

“Sư phụ của Đình Nam, Mai Sơn đạo nhân!” Lão giả nhìn hắn thật sâu “Vốn tưởng là ngươi giết Đình Nam, ta đang muốn đi giết ngươi, không ngờ gặp được các ngươi! Chuyện này đến tột cùng là thế nào? Kẻ đeo mặt nạ Âu Dương Thanh Minh kia rốt cuộc là ai?”

“Sư huynh của Bạch Mai Nhi, bộ mặt thật vẫn chưa được nhìn thấy, là lỗi của ta, không ngờ Bạch Mai Nhi cư nhiên biết võ công, còn có 1 sư huynh võ công lợi hại như vậy!” Âu Dương Thanh Minh thần sắc ảm đạm, vết thương trên mặt làm cho người ta run sợ

Tả Tâm Lam lúc này mới đuổi đến, hổn hễn nói “Mệt chết đi!”

Chống tay vào gối, nhìn lão giả “Đa tạ tiền bối cứu mạng chi ân!”

Mai Sơn đạo nhân nhíu mi.”Đây là ai?”

Âu Dương Thanh Minh nghẹn giọng nói “Nàng là hoàng hậu Tả Tâm Lam của Tiếu Vân Thiên!”

Âu Dương Thanh Minh cũng rất kinh ngạc, không biết Tả Tâm Lam vì sao lại cứu mình.

Nàng ta hổn hển nói “Ta chỉ là 1 nữ tử bình thường, vốn tưởng làm như vậy có thể bảo vệ cho giang sơn của Tiếu gia, lại không ngờ bị Bạch Mai Nhi tính kế, Vương gia, Tâm Lam bất tài, nguyện bỏ ít sức lực trợ giúp vương gia, đoạt lại giang sơn!”