Khí Thiếp Vương Gia

Chương 187: Cái Chết Của Y Lam – Phần 1




Y Lam mới từ trong mê muội tỉnh lại, trừng to mắt, răng cắn sâu vào trong môi “Ngươi nói cái gì?”

Nam Cung Tuấn đảo mắt “Đúng vậy, Y Lam, trẫm không muốn!”

” Hoàng Thượng, vì cái gì?” Y Lam nghe vậy, thân mình bắt đầu run rẩy “Vì sao phải tàn nhẫn như vậy?”

” Bởi vì ngươi xuất thân không tốt, trẫm như thế nào có thể để đứa con của mình có 1 người mẹ xuất thân ti tiện đây?” Nam Cung Tuấn tiến lên từng bước, nhìn Y Lam “Y Lam, ngươi chỉ thích hợp làm công cụ ấm giường, thân thể ngươi tuyệt đối là bảo vật a!”

Y Lam nhìn khuôn mặt trước mắt, không thể tưởng tượng mình vừa rồi nhẫn nhục lên giường với nam nhân này nhưng vẫn không đổi lấy được sự bình an của đứa nhỏ, nàng nhìn vào mắt hắn, ánh mắt như vậy làm cho ngươi ta lạnh tâm, Vương gia như thế nào lại có vẻ mặt này? Như vậy đúng như nàng đoán, nam nhân trước mắt không phải là Vương gia!

Nàng đột nhiên cười.

” Ngươi cười cái gì?” Nam Cung Tuấn khó hiểu hỏi.

” Ta cười ngươi si tâm vọng tưởng, ngươi căn bản không phải Vương gia! Tháo mặt nạ của ngươi ra đi, nếu muốn ta phá thai thì phải cho ta xem mặt ngươi 1 chút!” Y Lam từ trên giường đứng lên, mặc quần áo.

Nam Cung Tuấn sửng sốt, ánh mắt lập trở nên u ám, nheo mắt lại “Tiên nhân! Ngươi biết?”

” Ngươi không phải Vương gia! Ta biết rất rõ! Phá thai có phải không? Có phải còn muốn ta chết?” Y Lam đã không còn sợ hãi, nàng đã sớm biết kết cục của mình, ngày đó rời khỏi thanh lâu, nàng đã biết cuộc đời mình sẽ không hạnh phúc, nhưng chung quy cũng tốt hơn những ngày ở thanh lâu

“Trẫm đâu có nhẫn tâm như vậy!” Nam Cung Tuấn cười “Ngươi chỉ cần bỏ đi đứa nhỏ, sau đó trẫm sẽ phong ngươi làm quý phi!”

Y Lam ngẩn ra, nam tử trước mắt thật to gan, cư nhiên dám giả mạo Vương gia, Vương gia rốt cuộc làm sao rồi? Nàng thật lo lắng, vì thế dè dặt mở miệng hỏi “Thật sao?”

Nam Cung Tuấn thấy nàng tựa hồ động tâm, lập tức cười ha ha “ Đương nhiên. Quân vô hí ngôn, trẫm còn nhớ câu nói kia của Mai Nhi mà!”

Ánh mắt Y Lam lưu chuyển “Vậy Y Lam đa tạ hoàng thượng!”

Nói xong tiến lên từng bước, giống như con chim nhỏ tựa vào trước ngực Nam Cung Tuấn “Hoàng thượng, nếu hoàng thượng đã tốt với Y Lam như vậy, Y Lam muốn nhìn thấy dung mạo thật của hoàng thượng có được không?”

” Quên đi! Ngươi chỉ cần nhớ kỹ trẫm là Âu Dương Thanh Minh là được!” Nam Cung Tuấn duỗi tay ôm eo Y Lam “Mỹ nhân, đã nhớ chưa?”

Y Lam nhu thuận gật đầu, trong lòng lại đang cân nhắc.

” Tốt lắm! Trẫm cho người đem thuốc phá thai tới! Ngươi bỏ đi đứa nhỏ, trẫm cho ngươi làm quý phi, thế nào?”

” Hảo!” Y Lam chết lặng gật đầu.” Hoàng Thượng, Y Lam muốn hỏi một câu!”

” Cái gì?” Nam Cung Tuấn điểm nhẹ lên mũi Y Lam “Mỹ nhân, nàng nói đi!”

” Âu Dương Thanh Minh có còn sống không?” Y Lam hỏi ra vì trong lòng rất muốn biết đáp án

Nam Cung Tuấn chau mày lại, trở nên cảnh giác “Được rổi! Đây không phải chuyện nàng nên hỏi, trẫm là Âu Dương Thanh Minh, đã nhớ chưa? Nếu không nhớ, nàng chỉ có 1 con đường chết!”

“Dạ!” Y Lam lập tức gật đầu. Trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ, nam nhân này nguyên lai chỉ là kẻ háo sắc mà thôi, chỉ sợ Vương gia lành ít dữ nhiều, sao lại như vậy? Giống như Bạch Mai Nhi là chủ mưu, nàng không ngờ Bạch Mai Nhi còn có âm mưu như vậy. Trong lòng biết mình không phải là đối thủ của ả, chỉ mong có thể liều chết đem tin tức hoàng thượng giả mạo truyền ra ngoài. Đây là việc cuối cùng Y Lam tự nhận mình có thể làm cho Âu Dương Thanh Minh

Nàng biết mình cũng chẳng thế sống bao lâu. Chỉ mong Vương gia được an toàn sống sót. Phá bỏ đứa bé chỉ kéo dài được chút thời gian nhất thời, thử hỏi thiên hạ làm gì có người mẹ nào cam tâm giết chết đứa con của mình. Lòng nàng đang chảy máu a! nhưng làm gì có biện pháp nào khác?

Thấy nàng nhu thuận như thế, trong mắt Nam Cung Tuấn thoáng hiện 1 mạt ôn nhu “Y Lam, nàng yên tâm, trẫm không nỡ nhìn nữ nhân rơi nước mắt. Nàng đừng lo lắng, đứa nhỏ còn có thể có lại! Chẳng qua sẽ là của nàng và trẫm”

“Thật sao?” Y Lam vui sướng ngẩng đầu “Vậy thiếp thân tạ ơn hoàng thượng!”

“Ngươi đâu! Gọi ngự y đến!” Nam Cung Tuấn phân phó

Không lâu sau, ngự y bị kêu đến

Trong lòng Y Lam buồn bả, nhưng cũng chỉ có thể nhịn đau, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài phòng bóng cây che phủ, tựa hồ là nổi gió, hàn ý ùa vào, nàng bước tới, đóng cửa sổ lại, 1 trận gió đêm lạnh lẽo thổi tới, làm cho nàng không khỏi rùng mình. Cúi này, nhẹ nhàng nhíu mày, hàng mi dài hơi hơi rung động, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đặt lên bụng, đây là đứa con của Vương gia, hiện giờ nàng lại không có năng lực bảo toàn, lòng nàng thật đau!

Nam Cung Tuấn nhìn nàng, nheo mày lại, nữ nhân này hầu hạ nam nhân còn tốt hơn Mai Nhi, hắn như thế nào có thể giết nàng! Không lâu nữa, ngồi yên ổn trên ngôi vị hoàng đế rồi, hắn phải bắt đầu tuyển tú!

“Không nỡ?” Nam Cung Tuấn hỏi

” Không có!” Bối rối che giấu. “Y Lam hết thảy đều nghe theo hoàng thượng!”

” Tốt lắm!” Nam Cung Tuấn ngước mắt “Ngự y, kê 1 liều thuốc phá thai cho phu nhân uống!”

“Dạ” Trong lòng ngự y cũng có hiềm nghi nhưng cũng không dám nói loạn, hắn còn muốn giữ lại cái đầu của mình a

Y Lam run rẩy cầm chén thuốc phá thai đem ngòm kia, cắn răng rưng rưng uống vào, sau đó hỏi “Hoàng thượng, đã được chưa?”

Nam Cung Tuấn ha ha cười to.” Hảo! Hảo!”

Tẩm cung hoàng hậu, một thị nữ vọt tiến vào, cả kinh kêu lên:” Hoàng hậu nương nương, không ổn!”

Bạch Mai Nhi vừa mới tỉnh lại trong cơn hoan ái, phát hiện Nam Cung Tuấn không có bên cạnh, trong lòng máy động, từ trên giường đứng dậy, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bến, thấy bộ dáng kích động của nha hoàn “Có chuyện gì?”

Thị nữ bị nàng làm hoảng sợ, kinh hoàng thất thố nhanh chóng quỳ xuống, khiếp đảm nói:” Nương nương, Hoàng Thượng cho Y Lam phu nhân phá thai!”

Bạch Mai Nhi quát lạnh:” Ngươi nói cái gì?!”

Trong lòng Bạch Mai Nhi hiện lên tia khiếp sợ và kinh hoàng, làm cho lòng nàng hơi rung động “Sao lại thế này?”