Khí Thiếp Vương Gia

Chương 140: Buông tay chịu trói




Tả Tâm Lam cụp mắt, hàng mi dài khẽ rung, thanh âm nhu nhược, thanh thúy vang lên “Vương Gia, có từ bỏ binh quyền thì ngài vẫn là Vương Gia!”

Nói xong, nàng ta chớp mắt cười, khiêu khích nói “Vương Gia, sao vậy? Ngài không từ bỏ được binh quyền sao?”

“Khẩu khí của hoàng hậu thật không nhỏ!” Âu Dương Thanh Minh hừ lạnh, khóe miệng cong lên thành 1 nụ cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, đại chưởng ngưng tụ chân khí, trực tiếp đánh về phía Tả Tâm Lam, hắn muốn nhìn xem võ công của ả đến tột cùng có bao nhiêu cao cường

Không ngờ Tả Tâm Lam đột nhiên lui về phía sau, y phục tung bay, dễ dàng tránh được đòn tập kích của Âu Dương Thanh Minh, hơn nữa còn đáp xuống đất với bộ dáng xinh đẹp “Vương Gia đến hoàng cung để giao thủ với bản cung sao? Không cần như vậy, nếu ngài muốn luyện công, bản cung nên phụng bồi mới phải!”

Lạc Đình Nam cũng rất kinh ngạc, khinh công quả thật cao cường “Biểu ca, để ta đối phó với ả!”

“Lạc công tử? Ngươi gọi ai là biểu ca? Nhận kẻ thù làm biểu ca, ngươi không sợ đắc tội với cha mẹ ngươi nơi suối vàng sao?” Tả Tâm Lam lạnh lùng cười, lạnh giọng nói “Cha mẹ ngươi chết không được minh bạch, đúng không?”

” Ngươi……” Lạc Đình Nam sửng sốt tại chỗ “Ngươi biết được cái gì?”

“Bản cung biết nhiều lắm” Tả Tâm Lam ha ha cười “Các ngươi rất ngạc nhiên sao?”

Âu Dương Thanh Minh híp mắt phượng, trầm giọng nói “Xem ra ngươi biết không ít chuyện, cái chết của hoàng đế rốt cục có liên quan đến ngươi không?”

Tả Tâm Lam ha ha cười to, tiếng cười càng lớn hơnm, nhưng trong mắt lại nhìn không ra 1 chút ý cười, thấp giọng nói “Âu Dương Thanh Minh, ngươi thật buồn cười, cái chết của hoàng thượng như thế nào có liên quan đến bản cung? Hoặc ngươi hi vọng chuyện đó có liên quan đến bản cung? Ngươi cảm thấy có thể không?”

Âu Dương Thang Minh cắn răng, cả giận nói,” Thân là hoàng hậu, ngươi tự ý luyện công, tội trạng này truyền ra, ngươi như thế nào đối mặt với dân chúng thiên hạ?”

” Âu Dương Vương Gia!” Tả Tâm Lam không lùi mà tiến tới nói “Dân chúng thiên hạ? Ai dám để chuyện này lọt vào tai dân chúng thiên hạ?”

“Ngươi tưởng bổn vương không dám?” Âu Dương Thanh Minh chau mày “Ngươi quá cao ngạo rồi?”

” Âu Dương Vương Gia, là ngươi đang tự đánh giá cao chính mình, không phải bổn cung, nếu ngươi từ bỏ binh quyền, bản cung sẽ tha chết cho ngươi, nếu ngươi mê muội không tỉnh ngộ, đừng trách bản cung không khách khí!”

Trong mắt Âu Dương Thanh Minh phát ra hàn quang, nhưng biểu cảm trên mặt không có chút biến hóa, hắn lãnh đạm nói “Ngươi muốn thế nào?”

“Vương Gia, ngươi nghĩ hoàng cung này đến dễ, đi cũng dễ sao?” Tả Tâm Lam hừ lạnh 1 tiếng

Âu Dương Thanh Minh nhíu mày.” Hoàng hậu là muốn giải quyết bổn vương ngay tại đây?”

“Đúng là ý này!” Tả Tâm Lam ảm đạm cười “Nếu Vương Gia không tin thì cứ thử xem. Nếu bổn cung không nắm chắc trong tay thì sẽ không quyết định buông rèm nhiếp chính, Âu Dương Vương Gia, bản cung khuyên ngươi tốt nhất đừng đối địch với bản cung, bởi vì bản cung cũng thật sự không đành lòng nhẫn tâm đâu!”

“Phải không? Vậy thì cứ thử xem! Bổn vương vẫn luôn thích mạo hiểm!” Ánh mắt sắc bén của Âu Dương Thanh Minh quét 4 phía, lại nhìn vào Tả Tâm Lam

Lạc Đình Nam cũng đã chuẩn bị tốt

Tả Tâm Lam hừ lạnh một tiếng,” Vương Gia, vậy bản cung sẽ không khách khí!”

Chỉ thấy Tâm Lam bay lên, chiếc quạt trong tay đánh mạnh về phía Âu Dương Thanh Minh, tốc độ cực nhanh, công lực mạnh, chỉ thấy tiếng, không thấy hình

Âu Dương Thanh Minh trở tay nghênh đón, nhưng lại từng bước lui về phía sau, không khỏi cả kinh “Nội lực lợi hại!”

“Còn muốn thử xem không?” Tả Tâm Lam thu lại ống tay áo, đứng thẳng trước mặt bọn họ, trên mặt đầy ý cười, nhưng không mắt lại không mỉm cười “Vương Gia, đừng phản kháng nữa, bên ngoài đã bị cung thủ bao vậy, các ngươi muốn vạn tiễn xuyên tâm hay muốn chết dưới tay bản cung?”

” Hừ! Hoàng hậu muốn bổn vương chết! Nhưng mạng của ta lại rất lớn, nhất thời chưa thể chết được!” Âu Dương Thanh Minh tĩnh tâm lắng nghe, bên ngoài quả thật có tiếng bước chân. Tình thế khó khăn nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi

Lạc Đình Nam đi kiểm tra, quả nhiên bị cung thủ bao vây. Thả người bay ra cửa điện, phất tay, lạnh lùng nói “Âu Dương Vương Gia, khoanh tay chịu trói đi!”

“Nữ nhân đáng chết!” Lạc Đình Nam mắng 1 tiếng “Biểu ca, chỉ sợ chúng ta phải đầu hàng rồi!”

“Nữ nhân kia sớm đã có chuẩn bị!” Âu Dương Thanh Minh bất đắc dĩ thở dài “Độc dược của ngươi có thể dùng được không?”

“Khoảng cách này không được!” Lạc Đình Nam cũng bất lực

Âu Dương Thanh Minh rất nhanh nhảy lên gờ tường bên cửa điện “Tả hoàng hậu, chúng ta thương lượng 1 chút, thế nào?”

“Thương lượng cái gì?” Tả Tâm Lam chau mày “Nếu vươngH gia khoanh tay chịu trói, bản cung sẽ suy xét!”

“Biểu ca, thật sự phải khoanh tay chịu trói sao?” Lạc Đình Nam nhíu chặt mày “Ả sẽ giết chúng ta!”

“Không đâu!” Âu Dương Thanh Minh khẳng định “Ả tạm thời sẽ không để chúng ta chết, soái ấn không ở trong tay ả, cũng không dễ hành pháp!”

Âu Dương Thanh Minh đi ra khỏi cửa điện, thần sắc bình thản, không có chút e ngại “Hoàng hậu muốn bắt bổn vương vào đại lao? Hay là muốn giết chết tại chỗ?”

“Giết chết 1 mĩ nam như Vương Gia, bản cung thật sự làm không được! Trước hết cứ giam vào đại lao để bản cung khống chế cục diện đã, sau đó tự nhiên sẽ thả Vương Gia ra. Thế nào?” Tầm mắt của Tả Tâm Lam dừng lại trên mặt Âu Dương Thanh Minh, đôi mắt đẹp tràn ngập khiêu khích “Vương Gia, nếu ngươi chịu đi theo bản cung, giang sơn này đương nhiên sẽ là của chúng ta!”

Trong bóng đêm, ánh mắt Âu Dương Thanh Minh tựa hồ không thể khống chế bi thương, cùng ngồi lên ngôi hoàng đế? Độc tọa [ngồi 1 mình] hắn còn không muốn, huống chi là cộng tọa [cùng ngồi]

” Thế nào Vương Gia, quyết định đi!”

“Được!” rất kỳ quái, Âu Dương Thanh Minh cư nhiên đáp ứng, Lạc Đình Nam cũng đi ra, đối mắt với đại nội cao thủ đông nghìn nghịt, ảo não nói “Biểu ca, có lẽ chúng ta không nên đến đây, trực tiếp công thành không phải tốt hơn sao?”

Âu Dương Thanh Minh ảm đạm cười “Đình Nam, đành để ngươi đi theo ta chịu khổ rồi!”

Tả Tâm Lam cười đắc thật đắc ý.” Vương Gia, nếu công thành thì sẽ thành phản tặc rồi!”

” Thành giả vi vương, bại giả vi khấu! [thắng làm vua, thua làm giặc]” Âu Dương thanh minh cười nói:” Hoàng hậu quả nhiên là suy nghĩ chu toàn! Bổn vương bội phục!”

” Vậy khoanh tay chịu trói đi!” Tả Tâm Lam đã sai người tiến lên bắt giữ Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam!