Khí Thiếp Vương Gia

Chương 119: Ta đã biết nàng chính là Thiên Tình




Lúc này cảm xúc của hắn rất hỗn loạn, Âu Dương Thanh Minh nghĩ muốn lập tức đưa tay bắt lấy nàng, chính là nàng lại còn lùi lại phía sau, hắn hốt hoảng gào lên ngữ khí tựa hồ hỗn loạn bi ai “Đừng động, lùi lại nữa là cô nương sẽ rơi xuống! Hãy dừng lại, đừng động nữa!”

“Vương Gia, ta không thể cứu được nữa, độc này chỉ cho ta khoảng thời gian là 1 tháng, hiện giờ đã mấy ngày trôi qua, Đình Nam không có thể nào giải được độc này đâu, ta đã nhìn ra mấy ngày nay hắn có bao nhiêu khó xử khi đối mặt với ta, nếu hắn giải không được thì cũng không sao ta không muốn lừa mình dối người”. Bất chấp nguy hiểm, Thiên Tình lắc đầu, nàng tưởng rằng nước mắt mình đã khô cạn sẽ không chảy xuống nữa, tưởng rằng nàng có thể kiên cường đối mặt hết thảy, nhưng là khi nhìn Âu Dương Thanh Minh như thế, tất cả lớp ngụy trang mà nàng cố tạo ra đều sụp đổ, nước mắt tùy ý chảy dài trên gương mặt nàng, nàng cảm giác được mình như vậy thật đáng buồn.

“Không cần như vậy, lại đây, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp, nhất định sẽ giải được độc cô nương phải tin tưởng Đình Nam, không gì có thể làm khó hắn!” Nước mắt nàng như chạm vào nỗi đau mà hắn cố lờ đi bấy lâu nay, Âu Dương Thanh Minh thần sắc phức tạp nhìn Thiên Tình khóc lòng hắn đau như cắt.

Trong lúc đó, Thiên Tình nhìn thấy trong mắt Âu Dương Thanh Minh hiện lên vẻ hoài niệm cùng hối hận, trong lúc xoay người, nàng thấy hắn rơi xuống 1 giọt nước mắt

nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, loại đau đớn này cũng là đau triệt tâm phi

” Lại đây! Rất nguy hiểm! Nghe lời ta sẽ không sao?”

” Vì cái gì ngươi hiện tại ôn nhu như vậy?” Thiên tình thì thào tự nói

Nhưng Âu Dương Thanh Minh lại nghe rất rõ ràng, trong lòng hắn tràn đầy bi thống “Đừng để ta lại phạm lỗi lầm lần nữa được không? Lại đây, nếu nàng từ nơi này nhảy xuống thì cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình! Ta đã mất đi Thiên Tình, không nghĩ lại mất nàng, nghe lời lại đây! Cầu nàng!” (Bắt đầu từ đoạn này Âu Dương Thanh Minh đã nói ra tình cảm của mình nên để xưng hô nàng lun :])

” Chính là ta không phải Thiên Tình!” Nàng bi thống hô to.

Chính là nàng nha!

Âu Dương Thanh Minh nhắm mắt lại.” Mặc kệ nàng là ai, ta biết ta không muốn để nàng chết! Ta sẽ nghĩ biện pháp!”

” A a……” Thiên tình lắc đầu, hàm răng cắn sâu vào môi.” Ta có thể nào sống được, ta lẽ ra sớm đã chết, còn hơn phải sống như vậy, chịu đựng các ngươi ức hiếp.

“Ai cũng sẽ không ức hiếp ngươi, ai cũng sẽ không!” Âu Dương Thanh Minh cùng nàng thương lượng,” Ta cam đoan!”

thản nhiên thở mạnh ra 1 hơi, nàng thủy chung không muốn thương tổn hắn, cho dù ở phía sau, trong tiềm thức, nàng vẫn đang sợ hãi nếu chính mình ở bên người hắn chết đi, sẽ làm cho hắn càng thêm đau, “Ta không có việc gì! Ngươi đi đi, ta chính mình ở đây an tĩnh 1 lát, ta cam đoan chờ một chút ta liền trở về!”

” Theo ta trở về, nàng không trở về ta không đi!” Âu Dương Thanh Minh sợ hãi, hắn sợ nàng thật sự nghĩ muốn nhảy xuống.

” Vương gia, ngươi trở về đi……” Nàng sợ hãi, lúc chết, nhớ lại sự tàn nhẫn của hắn ngày xưa, tuy chưa chừng tốt đẹp, nhưng cũng khảm sâu vào lòng nàng.” Ta sẽ không tìm chết! Ngươi không cần lo lắng!”

” Nếu biết ta lo lắng, về sau hảo hảo chiếu cố chính mình, đừng nữa bị thương!”

Nguyên lai được hắn quan tâm là cảm giác dễ chịu như vậy, cảm giác đó thật tốt. Có những lời này, nàng thở gấp 2 tiếng, trong lòng đau nhói, dung nhan tái nhợt như sắp mất đi sinh mệnh. Mơ hồ cơn đau, bất tri bất giác truyền đến, đối với hắn không muốn xa rời, dần dần thêm thân:” Cám ơn ngươi!”

“Không cần nghĩ lung tung, là ta thiếu nàng! Cầu nàng trở về!” Âu Dương Thanh Minh lần đầu có hành động như vậy, hắn cho tới giờ chưa có khi nào đích thân cầu xin một ai, có chết cũng không cầu! Nhưng là hắn không thể không cầu nàng! Thật sâu trong lòng hắn rất sợ hãi không muốn mất đi nàng lần nữa ngay cả tự tôn của bản thân cũng không cần.

Gió bỗng nhiên thổi mạnh, tà áo nàng bay theo gió càng tăng thêm vẻ mỏnh manh dễ vỡ của Thiên Tình giống như chỉ cần chạm nhẹ nàng sẽ biến mất điều này càng làm cho Âu Dương Thanh Minh sợ hãi.

” Ta sẽ trở về! Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một lát!” Nàng lại lui về phía sau từng bước, vách núi đen sâu thẳm, chân vừa trợt, người nàng nương về phía trước tưởng chừng như ngã xuống.

” Thiên Tình……” Hét một tiếng, Âu Dương Thanh Minh cho tới bây giờ chưa từng phát ra âm thanh bén nhọn như vậy, nhưng 1 tiếng này cũng chính là tiếng lòng của hắn, không chút do dự phi thân về phía vách núi.

Hắn kêu nàng là gì? Lòng của nàng kinh hoàng, nàng trượt chân, lần này thật sự ngã xuống! Thôi! Sớm muộn gì đều phải chết, làm gì lại đi truy cứu vấn đề này?

Thiên Tình cảm thấy thân mình hụt hẫng hạ xuống, bên tai là tiếng gió rít gào đối với nàng tất cả âm thanh ấy như một khúc nhạc biệt ly, từ giã cuộc đời, không phải rất đẹp nhưng nhưng chứa đựng sự phóng túng của tâm hồn, trước giờ Thiên Tình chưa bao giờ sống 1 cách tự do phóng túng, cái chết đối với nàng không là gì, dù sao nàng cũng đã chết 1 lần

Trong chốc lát Thiên Tình cảm giác được có vòng tay bên hông nàng, nàng mở mạnh 2 tròng mắt đã thấy Âu Dương Thanh Minh đang nhìn nàng với ánh mắt thâm thúy cùng đau lòng. Đứng giữa sinh tử, hắn thế nhưng lại chọn theo nàng, thậm chí chấp nhận từ bỏ vị trí tự tôn của mình, chỉ vì 1 sinh mệnh không thể biết được sống hay chết, một linh hồn mờ ảo. Trong phút chốc nước mắt từ 2 tròng mắt khô cạn bỗng tuôn trào.

“Thiên Tình”

” Ngươi gọi ta là gì?” Tầm mắt mông lung, thanh âm của nàng bị tiếng gió át đi ngưng vẫn rơi vào trong tai của hắn.

” Ta nói rồi, lên trời xuống đất ta đều sẽ không rời bỏ nàng, cho dù nàng có ra sao ta cũng không nguyện ý buông tay lần nữa ! Ta đã biết được nàng chính là Thiên Tình công chúa!” Thân hình nàng bỗng cứng lại, hắn nhìn chằm chằm vào 2 tròng mắt đang kinh ngạc của nàng mở miệng: “Thiên Tình nàng ngay cả khi chết cũng không nghĩ muốn nói cho ta biết nàng còn sống sao?!”

Âu Dương Thanh Minh ngay lập tức hung hăng hôn lên đôi môi của nàng, ngay cả nước mắt hắn cũng hôn, liền tiến vào trong miệng, nụ hôn của Âu Dương Thanh Minh mang sự cuồng nhiệt cùng thô bạo, lại làm cho lòng Thiên Tình bỗng nhiên trầm mặc, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, thân mình càng thêm tiến sâu vào lòng hắn, tùy ý để cho hơi thở của hắn bao phủ xung quanh nàng, xuy tan đi những tư niệm, thống khổ tích tụ lâu nay

Là quyết tuyệt, cũng cực mĩ mãn hạnh phúc. Đi qua nhiều chuyện như vậy, nàng cư nhiên không thể khống chế tâm của mình, nàng không thể chân chính từ bỏ hắn, khi hắn hôn lên của nàng, nàng liền biết trong lòng mình có bao nhiêu đau, nàng có bao nhiêu khát vọng được hắn hôn như vậy!

Đây chính là niềm hạnh phúc trước khi chết sao. Hắn bất chấp tất cả đuổi theo, không bận tâm đến cái chết, sự kiên trì làm cho Thiên Tình cảm động cũng làm cho lòng nàng giờ khắc này cảm thấy cực kì thỏa mãn, kỳ thật chỉ cần 1 hành động nhỏ như vậy không cần nhiều nàng liền thỏa mãn! Thật sự từ đáy lòng mình! Nàng không hề muốn hận hắn!

Nước mắt, chậm rãi chảy xuống, rơi vào miệng, hắn tinh tế nhấm nháp trong lúc đó, là một loại sinh tử cùng hứa hẹn.” Thiên tình, ta sai lầm rồi!”