Khí Thiếp Vương Gia

Chương 107: Giam lỏng




“Muội nghỉ ngơi trước đi! Trẫm sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết muội là Thiên Tình, từ nay về sau, muội ở lại Kiền Khôn điện cùng với trẫm, đợi ngày Âu Dương Thanh Minh khải hoàn trở về, trẫm phế Tả Tâm Lam, lập muội làm hoàng hậu!” Tiếu Vân Thiên tựa hồ đã hạ quyết tâm

” Không!” Thiên Tình hoảng hốt “Hoàng huynh, đừng bức ta! Ta phải rời khỏi nơi này, cho ta đi đi!”

“Thiên tình, hoàng huynh không thể lại mất đi muội, muội không thể rời đi, cứ ngoan ngoãn ở trong hoàng cung, ta phải uội biết, ta yêu muội hơn bất cứ kẻ nào!” trên mặt Tiếu Vân Thiên đều là thống khổ, hắn cô đơn xoay người “Muội tự mình hảo hảo ngẫm lại đi, hoàng huynh đều muốn tốt uội!”

Nói xong, hắn đi ra ngoài, cửa “phanh” 1 tiếng khép lại. Thiên Tình vẫn ngây ngốc ngồi trên nhuyễn tháp, sắc mặt tái nhặt, ngay cả trong ánh mắt cũng xuất hiện tro tàn, Thân thể nàng cứng ngắc, ngửa đầu, hối hận, thương tuyệt vọng, bi ai, đều rối rắm trong lòng nàng

Hoàng huynh thật sự muốn hùng bá thiên hạ. Nàng thật ngốc, sinh tử của binh lính căn bản chỉ là công cụ cho bá nghiệp của đế vương, cái hắn muốn chỉ là thiên hạ mà thôi

Hoàng huynh không sai, nàng cũng không sai! Chỉ là, Thiên Tình lại cảm thấy lòng mình đau đớn, dùng sức nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng đau đớn đó vẫn không bằng nỗi đau trong lòng nàng

Nàng phải đi, không thể ở hoàng cung, nàng không thể ngăn cản, nhưng có thể đi tìm Sở Nghi Hiên, có lẽ nàng có thể thuyết phục hắn. Lảo đảo đứng lên, Thiên Tình đi tới cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa chặt

Nàng bị giam lỏng! Nhận thức này làm cho lòng nàng sụp đổ. Trong mắt dâng lên 1 tầng sương mù, sương mù hóa thành bọt nước lăn trên 2 má, trong đầu nàng xuất hiện nụ cười của Sở Nghi Hiên, thanh âm của Sở Nghi Hiên, còn có gương mặt của hắn, khuôn mặt linh động, tuấn tú làm có người ta ghen tỵ

Thiên Tình lắc lắc đầu, nàng sai lầm rồi, sai 1 li đi 1 dặm. Nếu ngay từ đầu nàng thừa nhận mìn là Thiên Tình thì chuyện ngày hôm nay sao có thể phát sinh? Sở Nghi Hiên vì nàng mà khi đăng cơ phải gặp 1 kiếp này, chỉ sợ ngôi vị đế vương cũng khó mà bảo toàn

Hết thảy mọi chuyện nàng nên đi cứu vãn. Thiên Tình trì trệ xoay người, cả người giống như mất đi linh hồn. cơn rét lạnh xâm nhập đến xương cốt toàn thân, giống như huyết không còn lưu thông, bây giờ nàng thầm nghĩ bảo trả đủ ơn nghĩa mình nợ hắn, sau khi làm xong mọi chuyện, nàng sẽ kết thúc sinh mệnh của mình, sống trên đời thật sự quá mệt mỏi!

Tình cảm 10 năm với hoàng huynh bây giờ chỉ đổi lấy sự giam lỏng của hắn, trong lòng Thiên Tình đau đớn không thể hít thở, có lẽ hắn thật sự không buông tha cho nàng, nhưng cảm giác bị xem như 1 quân cờ rất đau. Nàng không cần như vậy, có chết cũng không muốn

Âu Dương Thanh Minh tuy trăm ngàn ngược đãi nàng nhưng nghĩ đến hoàng huynh hại hắn thê tử li tán, mọi trừng phạt đối với mình cũng là xứng đáng. Nàng nghĩ, nếu hắn không đuổi giết Duẫn Lâm, đứa nhỏ của nàng ta không chết đi, có lẽ, nàng và Âu Dương Thanh Minh bây giờ đã là 1 đôi vợ chồng cử án tề mi [ý chỉ vợ chồng kính trọng nhau] bình thường. Có lẽ sẽ không là 1 đôi cả đời yêu nhau nhưng cũng sẽ không phải chịu những tra tấn đó. Cho dù Âu Dương Thanh Minh ngược đãi nàng nhưng đó cũng là vì bọn họ trong lúc đó quá nông cạn, hắn không hiểu hết về nàng

Mười mấy năm cảm tình với hoàng huyng, đến khi chết vẫn là quân cờ trên tay hắn. Thiên Tình không khỏi không cười khổ. Hoàng huynh rất nỗ lực, chuyện gì hắn làm cũng đều có mục đích, nhưng nàng tin hắn đối với nàng quả thật là yêu thương, nếu đổi lại là nữ nhân khác, sợ là đã sớm bị hắn giết

Dùng sức kéo cửa, bên ngoài truyền đến thanh âm “Tiểu thư, hoàng thượng nói người không được bước ra khỏi Kiền Khôn điện nửa bước, nếu không chúng nô tài sẽ bị đưa ra ngoài chém đầu! Thỉnh tiểu thư thành toàn!”

Hoàng huynh a! Thiên Tình cười chua xót, nếu bị giam lỏng, không ngăn cản được chiến tranh, vậy không cần phải sống nữa, nhìn thấy thì sẽ rất đau

Bước chậm đến trong chính thất của Kiền Khôn điện, nước ao dục trì [hồ tắm] trong suốt óng ánh chiếu lên dung nhan tái nhợt của nàng. Từng bước từng bước nặng nề, nhưng nàng lại biết chính mình nên đi đến chỗ nào, chính mình nên làm gì. Nhìn nước ao, nở 1 nụ cười, 1 nụ cười tuyệt mĩ nhưng thản nhiên

Nàng đơn thuần chỉ muốn nước ao sạch sẽ này đoạt đi sinh mệnh của mình, làm cho nàng sạch sẽ đứng trước mặt thần lonh, có lẽ có người sẽ nói nàng si ngốc, nhưng nàng chính là si ngốc như vậy, mọi thứ quá nặng nề, nói không được yêu Âu Dương Thanh Minh nhưng lại không nhịn được mà nhung nhớ hắn. Sau khi trọng sinh bị Sở Nghi Hiên cưỡng bức, nàg cũng không còn thể diện gì mà sống ở trên đời, lại càng không muốn về sau lại phải nhìn thấy thêm nhiều phiền não

Nàng từng bước từng bước tiến lên, nhìn thấy nước ao thấm qua lán váy của nàng, bao phủ bàn chân của nàng, nàng thong thả đi tới giữa ao

Làn nước thanh khiết lan tràn qua mũi Thiên Tình, phủ qua đôi mắt của nàng, nước ao im lặng giống như có tình ý với Thiên Tình, còn có khuôn mặt tươi cười của hoàng huynh, đôi mắt sáng đầy ưu thương của Âu Dương Thanh Minh, hai mắt biết cười của Sở Nghi Hiên, vẻ mặt đầy chờ mong của Lạc Đình Nam

Cuối cùng chút gợn sóng trên mặt nước ao cũng chậm rãi biến mất, lắng đọng lại

Cả người nóng như lửa, thân thể ướt đẫm, hơi thở yếu ớt. Thiên Tình yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt giống như bạch chỉ, mái tóc ướt đẫm gắt gao dán sát trên gương mặt nàng, cả người nàng đang phát sốt, thân mình thoáng run rẩy. Các cung nữ không ngừng làm ấm thân thể cho nàng

1 thân ảnh đứng đó, hai tay hôm ngực, trên mặt âm u tà mị, đôi đồng tử màu đen của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào giường, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại có chút phức tạp, tuấn mâu âm hàn tràn ngập đau xót khó nói nên lời

Tiếu Vân Thiên quả thật không ngờ Thiên Tình sẽ đi đến bước này, càng không ngờ lòng nàng lại quan tâm đến chuyện này như thế, hoặc là cái nàng quan tâm chính là sinh mệnh của Âu Dương Thanh Minh

“Sau khi nàng tỉnh lại, dùng dây cột vào giường, trẫm không muốn lại thấy nàng tự sát!” Tiếu Vân Thiên phân phó rồi xoay người đi ra ngoài

Sau khi trở về, chợt nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ truyền vào trong tai hắn, hắn hơi siết tay, cước bộ không chút chần chờ đi vào bên trong, nhưng còn chưa vào cửa thì chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng kêu khàn khàn, trầm thấp, Tiếu Vân Thiên nhíu mày, thong thả bước vào, trong phòng 1 mảnh hỗn độn, Thiên Tình đang tựa vào mép giường, thần thái tức giận, ánh mắt u oán nhìn hắn