Khi Thiên Thần Là Ác Quỷ

Chương 6: Hãy quên anh đi




- Mưa ư? Hay là nước mắt em rơi?!!! _ nó gượng cười.

Cố gượng dậy, nó bước từng bước lặng lề trở về nhà. Không lâu sau khi nó rời đi, có một người con trai bước trở ra từ con ngõ hẻm gần đó. Trên gương mặt điển trai của anh rơi một giọt lệ.

- Kun ak. Xin lỗi, nhưng mk không thể đến được vs nhau e ak. A thật xin lỗi..... Vì đã làm e tổn thương. Nhưng chỉ có như vậy thì e ms có thể được hạnh phúc,.... Chúc e mau tìm được hạnh phúc mới. _ chàng trai đó nói xong rồi xoay người lại, đi ngược vs hướng mà nó đã đi. Khoảng cách hai người ngày càng xa. Giống như tình yêu của họ cũng vậy, sẽ không bao giời đến được vs nhau.

_______ Tại ngôi biệt thự Moon...________

- Sao lâu vậy trời? Giờ này nó còn đi đâu nữa? Đã gần 11h đêm rùi mà_ Mun lo lắng

- Không sao đâu mà. Hai vị tiểu thư cứ yên tâm, trắc là do trời mưa to quá lên Hàn tiểu thư đi tìm chỗ trú mưa thui. Chắc giờ đang trên đường trở về đó._ Ông quản gia khuyên nhủ

- Cũng mong là vậy_ Mary nói


/ Tinh.... Tinh/

- Chắc là tiểu thư về rùi đó, để tôi ra mở cổng _ Ông quản gia nhanh nhẹn.


Nói rùi ông chạy ra ngoài cửa, mang theo cây dù và chạy ra ngoài cổng.

- Hàn tiểu thư, sao người _ ông quản gia định ns gì đó thì phát hiện ngoài cổng ko có một bóng người.

Mở cổng ra, ông quan sát một lượt và nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn, quần áo ướt sũng, đang lằm bên lề đường. Thấy lạ ông đến hỏi han.


- Này cô bé??!! Cô không sao chứ?_ không có động tĩnh gì

- Này....

Câu nói chưa kịp thốt ra thì...

- Có chuyện gì sao? Tiểu Băng đâu?_ Người phụ nữ nói_ Ông mau gọi nó ra đây tôi có chút truyện mún nói vs nó.

- Dạ!! Xin lỗi bà. Tiểu thư nhà tôi vẫn chưa về ak!!_ Ông quản gia lễ phép.

- Chưa về sao? Còn cô bé kia là ai?_ chỉ vào cô gái lằm trên lề đường.

- Dạ tôi cũng đang....

- Tiểu Băng!!! Con sao vậy??_ Người phụ nữ hoảng hốt

- Hàn tiểu thư??_ Ông quản gia ngạc nhiên nhìn người phụ nữ rùi quay ra nhìn cô gái....

- Tiểu Băng!! Con sao vậy? Mau mở mắt ra nhìn ta đi con..._ Người phun nữ rưng rưng khoé mắt.

- Có chuyện gì vậy? Kun đâu Bác..._ thấy lâu quá không thấy Bác quản gia trở lại, Mun và Mary trở ra.

- Sư phụ!! Sao người lại _ Mun vui mừng.

- Khoan đã, chuyện đó để lát ta nói sau. Các con mau đưa Kun vào đi. Sao nó lại ngất ở đây vậy?_ người phụ nữ đó trách cứ

- Kun sao? _ Mary hoảng hốt_ Người đâu?? Mau đưa Hàn tiểu thư vào nhà.

Ngay sau câu nói đó có một vệ sĩ trong nhà chạy ra bồng nó lên chạy thẳng vào trong nhà.

- Nhanh! Mau gọi Bác Sĩ Thiên đến đây đi. Kun nó sốt cao quá rùi. _ Mary nói.

Sau đó ông quản gia trực tiếp gọi điện cho Bác sĩ.

........

- Trước tiên mau mang cho ta thuốc hạ sốt xuống đây đi. _ Người phụ nữ nói.

- Dạ có ngay đây ak. _ Bà Vú nuôi mang ra hai viên hạ sốt cùng vs cốc nước.

- Cám ơn.


Cho nó uống thuốc hạ sốt xong. Khoảng 15' sau thì Bác sĩ Thiên đã có mặt. Ông bắt đầu bắt mạch, xem xét xong một hồi rồi quay ra thông báo:

- Hàn tiểu thư chỉ bị sốt nhẹ thôi. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ba ngày là khoẻ thôi. _ Ông Bác sĩ ns.

- Vậy thì cám ơn ông nha. Xin lỗi vì đã làm phiền. _ Mary cảm ơn

- Dạ không có gì đâu ak_ Ông Bác sĩ nói.

Sau khi tiễn ông Bác sĩ ra khỏi nhà. Mọi người cũng yên tâm hơn và ai lấy đều đi về phòng của mk. Riêng chỉ còn có mỗn người phụ nữ đó là ở lại chăm sóc nó. Cứ khoảng 30' là bà lại dấp khăn mặt ướt đi rùi đắp lên trán cho nó. Cứ như vậy suốt đêm, đến gần sáng thấy nó cũng hạ sốt rồi lên bà cũng bớt lo lắng và thiếp đi lúc nào cũng ko hay.


Sáng sớm, ánh nắng rọi vào căn phòng, làm thức giấc cô công chúa bé nhỏ của chúng ta. Thấy có động tĩnh, người phụ nữ đó choàng tỉnh.

- Tiểu Băng!! Con thấy trong người nó như thế nào rồi?_ bà ta lo lắng

- Con không sao đâu. Mà mẹ về từ khi nào vậy?_ nó lễ phép

- Ta mới về từ hôm qua thui. Còn con!! Sao lại nằm ở bên ngoài lề đường hả????_ người phụ nữ hỏi.

-Con..... Con.... Tại con đi...._ nó ấp úng.

- Thôi được. Ta sẽ ko truy cứu truyện này nữa. Con nghỉ sớm đi..._ ns rùi bà định cất bước đi thì...

- Mẹ....._ nó gọi.

- Có chuyện gì sao?_ Người phụ nữ hỏi.

- Con.... Con mún học Võ...._ nó ấp úng.

- Tốt tốt.... Ta chờ câu nói này của con từ bấy nhiu năm nay rùi...._ Người phụ nữ vui sướng.

- Vậy khi nào chúng ta...

- Ngay sau khi con khỏi bệnh. _ người phụ nữ nói.

- Dạ..._ nó đáp.

_____ 2 Hôm sau________

- Kun!!!! Mày đi khỏe mạnh nha.._ Mary nói

- Uk... Tụi Mày cũng vậy nha!!!_ nó nói.

- Thui mụn rùi, ta đi thôi....