Khi Thiên Thần Là Ác Quỷ

Chương 11: Rung động




***** Kelvin cảm thấy hơi thở của người con gái trong lòng mình có chút hỗn loạn lên đành luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô. Anh ôm cô vào lòng, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, anh khẽ mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện...

Còn cô, khi được ở trong vòng tay ấm áp của Kelvin, cô cảm thấy vô cùng xúc động, khoé mắt cô bắt đầu cay cay. Khoảng ký ức một năm trước lại ùa về. Cô lại nhớ đến anh, mối tình đầu của cô, người mà cô đã từng trao trọn cả trái tim và cũng là người đã huỷ diệt trái tim cô. Liệu trái tim ấy có được hồi sinh, lại biết rung động thêm một lần nữa...

- Mun ak!!!_ Kelvin nhẹ nhàng nói

- Hử???_ cô đáp trả và định rời ra khỏi vòng tay của anh nhưng anh đã ôm ghì chặt hơn.

- Thật ra.... Ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã bị em cuốn hút, anh yêu tính trẻ con, quậy phá đó của em, tuy mỗi lần chúng ta gặp nhau là thường gây gổ, nhưng em biết không, chúnh những lúc ấy anh lại cảm thấy rất hạnh phúc.... Anh Yêu Em... Mun ak làm Bạn gái anh nha!!!_ Kelvin nói, giọng nói anh có chút hơi nghẹn ngào.

Mun nghe được những lời mà anh vừa nói, có chút ngỡ ngàng. Anh nói anh yêu cô sao? Nước mắt cô không ngừng tuôn ra khi nghe những lời mà anh vừa nói....

Kelvin cảm nhận được một mảng áo mình thấm ướt, anh biết cô đã khóc, nhưng khóc vì điều gì thì anh lại không biết...

- Mun!!!_ anh nói

- Xin lỗi... Hức... Hức... Nhưng có lẽ em không có đủ tư cách để yêu anh...._ cô nói.

- Không!!! Người đáng lẽ ra nói câu này phải là anh, anh mới là người không đủ tư cách để yêu em...._ Kelvin nói

- Không!!! Anh đừng nói nữa_ Mun thoát ra khỏi vòng tay của Kelvin, hai mắt cô sưng lên vì khóc.

- Anh...._ Kelvin định nói gì đó...

- Cho em thời gian được không?_ Mun nói

- Được!!!_ anh ôn hoà nói

- Ukm... Mình lên lớp thôi_ cô nói

- Uk. Mình lên.

Nói rùi anh lắm tay cô đi lên lớp học.

Đi đến dọc hành lang thì bông nhiên cô dừng lại. Thấy lạ anh hỏi...

- Có chuyệ gì sao?

- Hôm nay mình cup học đi!!!_ Mắt cô sáng lên.

- Gì?_ Mắt anh nheo lại

- Mình cup tiết đi!!!_ Mun nhắc lại thêm 1 lần nữa

- Em chắc chứ?_ Anh nói

- Chắc_ cô đáp

- Vậy thì....

Anh chưa nói hết câu thì đã kéo cô chạy thật nhanh. Ra đến bãi đỗ xe, anh nói.

- Em đứng đây chờ anh một chút!!!!_ anh ôn hoà nói

- Ukm. _ cô đáp

Sau khi nghe cô trả lời, anh mới chạy ra phía xe của mình....

... Trong khi đó.... Tại lớp học...không khí trong lớp lặng thinh.

- Các em có biết bạn Hân và Quân đâu không?_ cô giáo dạy môn Lịch sử hỏi.

Cả lớp chỉ im lặng. Không ai dám hó hé một câu gì.

- Cô hỏi lại. Các em có....

- Dạ thưa cô. Bạn Hân bị đau bụng lên bạn Quân đưa bạn ấy xuống phòng y tế rồi ạ. Chắc sẽ về lớp nhanh thôi ạ!_ Mary nói

- Vậy hả... Thôi chúng ta bắt đầu học....

Cả lớp sau khi nghe xong câu nói này của cô như trút bỏ được bao nhiêu gánh lặng. Và kèm theo đó là sự biết ơn, hâm mộ đến Mary. Vì sao ư? Là vì vậy nè... Thật ra thì trong trường học này, bà cô dạy lịch sử lớp này được coi là ác ma học đường. Không một ai trong trường là không sợ bà này. Bà nổi danh với tính khí nghiêm khắc, chảnh choẹ, cậy nhà có quan hệ với Hiệu trưởng, và cuối cùng là Hám Zai.... Kaka


- Mary này!_ Ryan hỏi

- Gì thế?

- Lát về cậu đi uống cafe với mình được không?_ Ryan nói

- Ukm... Đợi đến lúc đó rùi tính. Bây giờ mình đang học.

Nói rùi Mary lại tiếp tục chú tâm vào việc học. Cô nào có ngờ đến cuộc trò chuyện của cô và Ryan đã lọt vào tai của một con rắn độc...

______ trở lại với Kelvin với Mun nha!!!_____

Sau khi Kelvin đi lấy xe ra, đợi cho Mun ổn định chỗ ngồi, Anh bắt đầu lái xe đi.

- Mun! Em định đi đâu chơi?_ Kelvin nói.

- Ukm. Để nghĩ xem nào!!! Ak hay mình đến cô nhi viện chơi đi!_ Mun nói

-Cô nhi viện sao? _ Anh thắc mắc

- Uk. Đúng vậy. Giờ em mún đi đến đó!!_ Mun nũng nịu

- Hì. Được rồi cô nương. Giờ tôi chở cô đến đó!!_ Kelvin đáp.

- Vậy có tốt hơn không_ Mun khoái chí

Nói rùi xe hai người phóng thẳng đến cô nhi viện.


_____ Cô nhi Hương Lan_____

- Thôi chết!! Em quên mua quà cho mấy đứa trẻ ở đây rùi. Kelvin!!!_ Mun nói

- Hả. Giờ em tính sao?_ Kelvin nói

- - Hay là anh quay xe lại đi mua đồ đi. Anh biết mua những gì phải không? Cứ coi như anh mua mấy món đồ đó cho em đi!!_ Mun nài nỉ

- Ok. Thôi em vào trong đó trước đi. Anh đi mua đồ..._ Có chút phiền phức nhưng anh vẫn phải đồng tình vì cô bạn gái bé nhỏ nhưng cũng rất lớn lao này...

Đợi xe anh đi xa, cô mới quay lại, nhìn vào ngôi nhà tình thương này, cô lại cảm thấy bâng khuâng....

Bước vào trong sân, cô bắt gặp một bóng hình vô cùng quen thuộc, mặc dù đã không gặp người này hơn chục năm nhưng cô vẫn nhớ như in hình bóng của người, nụ cười phước hậu, ánh mắt hiền hoà của người.

- Má!!!_ cô gọi

Nghe thấy có tiếng gọi, người phụ nữ ấy quay lại. Như sững sờ, như mơ hồ, bà nhìn thấy một cô gái, nhưng cô gái này có nét rất quen thuộc. Hình như là....

- Gia Hân! Là con phải không?_ Má nói

- Dạ. Là con đây mẹ. Gia Hân của má Hạnh đây! _ Cô nói, hai hàng nước mắt rưng rưng

- Gia Hân!!! Con sao rồi? Đi theo họ con sống ra sao? Vẫn tốt chứ? Họ có bạc đãi con không?_ Má Hạnh hỏi dồn dập

- Dạ. Hực... Thực sự thì con sống rất tốt, bọn họ rất yêu thương con, họ coi con như chính đứa con ruột của mk vậy!!!_ Mun nói trong hạnh phúc

- Ukm. Vậy thì tốt rùi. Mà sao con lại về được đây? Chả phải con ở bên Anh sao? _ Má Hạnh thắc mắc

- Dạ con cùng mấy đứa bạn về đây sống, tranh thủ rảnh giỗi con về đây thăm người...

- Uk. Vậy mấy đứa bạn của con đâu? Sao ta không thấy_ Má nhìn ngó nghiêng

- Dạ tụi nói có viẹc bận đột xuất lên không đi cùng con... Dạ nhưng mà có một người bạn của con cũng đang trên đường đến đây rùi! _ cô nói

- Uk. Vậy còn vào trong nhà đi!!!

- Dạ vâng.

Nói rùi Mun cùng Má Hạnh đi vào trong nhà.

Bước vào ngôi nhà, cô không khỏi ngỡ ngàng. Cách bố trí ở đây đã khác xưa rất nhiều...