Edit:..Lam Thiên..
Thiển Thiển mím môi, trong lòng không phục, lại cảm thấy Hồng Điệp nói có đạo lý, hiện tại ngay cả một người bình thường nàng cũng đánh không lại, thì sao có thể nói muốn giúp Hồng Điệp báo thù ? Có thể làm cừu nhân của nàng, nói vậy cũng là thập phần rất cao.
Đại đội ngũ lên đường, trong cốc này chỉ để lại khoảng hai ba tiểu nha đầu, Thiển Thiển nghĩ thầm, tiếp tục như vậy chắc nàng phải chết ở chỗ này quá, nên nàng liền lén trốn đi theo phía sau các nàng, may ra còn có thể xuất cốc, thông đạo cũng không phải đặc biệt hiểm trở, xa xa Thiển Thiển đứng nhìn bóng dáng Hồng Điệp dần biến mất, nàng lặng lẽ đuổi kịp, cũng không có xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Thẳng đến ven bờ một dòng nước sông hung hiểm, chỉ có một cái dây thừng ở trên không trung làm đường qua lại, Thiển Thiển nhìn một chút dưới chân, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, hơi chút sơ xuất ngã xuống thì ngay cả xương cốt cũng không tìm được.
Thiển Thiển nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn một chút đường trở về, giữa đường sương trắng dày đặc, trong núi không có ánh mặt trời thời gian sẽ như ngưng lại, có vẻ giống như nơi ở của thần tiên.
Thế nhưng ở trong mắt Thiển Thiển, đường này quá hư vô mờ mịt, Thiển Thiển không khỏi tiến thối lưỡng nan.
Thật vất vả hạ quyết tâm, nàng không thể quay đầu lại, phải đi ra ngoài.
Chân Thiển Thiển dẫm lên cái dây thừng, hai cái tay vội vàng nắm chặt, dây thừng to chắc, giống như hàn băng vạn năm.
Thiển Thiển linh cơ khẽ động, cởi ngoại y trên người ra,kết thành một sợi dây dày, móc lên phía trên của dây thừng, hai cái tay vững vàng nắm chặt, đồng thời bay lên không, cứ như vậy vội vã đi qua.
Chỉ là nàng từng thấy bọn nhỏ sống ở khu vực miền núi buộc dây thừng như vậy đi học, thật không ngờ, hiện tại nàng cũng có cơ hội như vậy.
Thiển Thiển ít dám mở mắt, sợ chính mình vừa mở mắt, tay run một cái liền ngã xuống.
Cũng may chỗ đất trên đường Thiển Thiển đi cao như nhau , nên qua bên này rất dễ, chỉ chốc lát sau, Thiển Thiển đã đạt tới bờ bên kia, cánh tay và chân đều đã như nhũn ra.
Không kịp nghỉ ngơi, nàng vội vã sửa sang y phục, nhanh chóng đuổi theo, nhưng hình như đều đã không nhìn thấy bóng dáng các nàng, trong lòng Thiển Thiển thầm kêu không tốt, chỗ này phía trên còn có dây thừng, nhưng chỗ tiếp theo hình như ngay cả sợi dây cũng không có!
Nhất định là không qua được, trở lại cũng không có đường, bên này địa thế thấp, khẳng định không thể tiến nhanh đi qua như hồi nãy.
Thiển Thiển đuổi theo, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của các nàng, vô luận như thế nào nàng cũng phải gọi các nàng lại mang theo chính mình cùng đi. Thế nhưng chạy hết một đoạn đường dài, Thiển Thiển cảm thấy chân của mình đều đã tê dại, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng các nàng.
Thôi xong, lần này thì hay rồi, đúng là tiến thối lưỡng nan .
Thiển Thiển đi tới bên cạnh vách núi ngồi xổm nhìn xuống, bên dưới không phải là dòng sông nước chảy xiết nữa, mà là vực sâu vạn trượng ——
"Dứt khoát nhảy xuống chết cho rồi! Như thế liền xong hết mọi chuyện!"
Thiển Thiển bắt đầu hờn dỗi .
Không được, vạn nhất nàng chết, Hiên Viên Triệt nhất định sẽ rất thương tâm, nàng và hắn yêu nhau như vậy, còn chưa có kết hôn đâu, nên nàng nhất định không thể chết.
Thiển Thiển thử tìm một hòn đá nhỏ, ném xuống vực sâu, nàng chỉ nhìn thấy một đoàn khói trắng đột nhiên xuất hiện làm rối loạn phương hướng, bay lên không trung ngăn cách bên trong và bên ngoài, ngoài ra không nhìn thấy bất cứ động tĩnh gì nữa.