Eidt:..Lam Thiên..
Sau đó lại cho các nàng một thế ngoại đào nguyên dữ thế vô tranh như vậy làm nhà, khiến cho các nàng có thể buông hết tất cả danh lợi phù du , sống một cuộc sống yên tĩnh.
"Muội muội mạo muội hỏi một chút, chuyện tình cảm của tỷ tỷ không tốt?"
Ánh mắt Hồng Điệp tựa hồ có một chút mê ly, sau đó tiêu sái cười, " Thật ra một có một nam nhân dám đến chọc ta, bất quá, nam nhân luôn bội tình bạc nghĩa đối với nữ nhân ,ta thế nhưng thấy nhiều lắm, muội muội, muội đã chạy trốn ra bên ngoài rồi , thì cũng không cần trở về giẫm lên vết xe đổ đó nữa."
Hồng Điệp rất có lý do tin tưởng Thiển Thiển đã bị nam nhân thương tổn mà một mình đi xa, đại khái là bởi vì nữ tử cổ đại đều không bước chân ra khỏi nhà, một mình đi đường núi càng hiếm thấy, trừ phi thật sự có lý do lớn lao.
Mà một mình Thiển Thiển ra ngoài, phía sau còn có mấy người âm thầm đi theo bảo hộ nàng, trường hợp như vậy điều không phải rất dễ khiến người khác suy nghĩ xa xôi hay sao?
"Tỷ tỷ hiểu lầm, không phải muội khốn khổ vì tình, mà là muội thật có chuyện quan trọng muốn làm, mấy ngày nay đa tạ tỷ tỷ chiếu cố, thế nhưng xin tỷ tỷ có thể sớm ngày thả muội ra ngoài, để muội đi làm nốt việc chưa xong."
Bỗng nhiên Hồng Điệp ha ha nở nụ cười, Thiển Thiển không rõ dưới nụ cười kia ẩn dấu ý tứ gì, rốt cuộc là địch hay là bạn? Nàng chỉ đành phải ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
"Muội muội , muội quá ngây thơ rồi, muội cho là muội giận dỗi nam nhân bỏ đi, sau khi trở về hắn vẫn có thể đối đãi với muội như cũ sao? Nói không chừng hiện tại hắn đã sớm trái ôm phải ấp, muội mới rời hắn mộtthời gian, hắn còn phái người theo đuổi muội, nhưng lâu sau, chỉ sợ là sớm đã đem muội ném lên chín từng mây, quên mất rồi."
Mặt Thiển Thiển đỏ bừng, cực lực giải thích: "Tỷ tỷ, thật không phải giống như tỷ nghĩ, muội..."
"Được rồi, muội muội, muội cũng đã mệt, sớm một chút trở về phòng đi nghỉ đi, tuy rằng chỗ này của tỷ không thể so sánh với vương phủ nguy nga lộng lẫy, nhưng cũng là tiêu diêu tự tại, muội cứ an tâm ở lại đi!"
Không để Thiển Thiển tiếp tục giải thích, Hồng Điệp liền ngoái đầu nhìn lại cười, sau đó từ trong góc phòng biến mất.
Thiển Thiển nghĩ, mặc dù Hồng Điệp có hảo tâm, nhưng lại trái ngược với ý trí của mình, thật sự là khiến người khác khó lý giải.
Cả đêm Thiển Thiển không sao ngủ ngon được, nàng nghĩ phương pháp đi ra khỏi đây, ở đây sâu không thấy đáy, đường vào cốc lại khúc khuỷu, vách núi vách đá lởm chởm , thậm chí còn có một đường dây lơ lửng giữa không trung, không ai dẫn đường là tuyệt đối không ra được.
Ai u, cái này có đúng là mới ra khỏi hang hùm, lại rơi vào ổ sói hay không? ——
Ngày thứ hai, Thiển nhìn thấy nữ tử mặc y phục mặc lục sặc ( màu xanh sẫm) ngày đó nhận nàng trở về đang quét dọn ở dưới thạch bích, nàng liền nhanh chóng chạy tới. Trong ấn tượng của nàng, nữ tử này hết sức hiền lành, nàng có thể từ trong miệng của nàng hỏi một chút.
Thiển Thiển thử thăm dò hô một tiếng, "Mặc Lục tỷ tỷ..."Bởi vì không xác định nàng gọi là gì, nên nàng chỉ nhìn đơn thuần gọi theo màu y phục của nàng, gọi như vậy tổng cũng không quá thất lễ đi.
Mặc Lục dừng việc đang làm trong tay lại, cười nhìn Thiển Thiển, hòa ái nói: "Sớm a, Thiển Thiển cô nương! !"
Thiển Thiển cao hứng đi qua, tay cầm lấy cây chổi trong tay Mặc Lục, nói : "Muội tới giúp tỷ! !"
Mặc Lục cũng không để cho nàng cầm lấy, cười nói: "Cô nương mới đến, trước hãy nghỉ ngơi thật tốt.". . .