“Lam tiểu công tử, ngươi đừng sợ.” Tạ Liên nhẹ nhàng an ủi: “Vừa rồi ngươi làm sao vậy?”
Lam Ngữ Huyền nhìn chằm chằm y một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần: “Tạ công tử, ta… ta… vừa rồi hình như ta mơ thấy huynh.”
“Mơ thấy ta?” Tạ Liên vô cùng kinh ngạc: “Ngươi mơ thấy gì về ta?”
“Ta mơ thấy ngươi dẫn ta đi nhặt đồng nát.”
Tạ Liên: “…”
Lam Ngữ Huyền lắc đầu: “Hình như ta mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quái. Lúc thì ta là nam, khi lại là nữ, lúc là thần tiên, lúc sau lại là tên ăn mày…”
Tạ Liên im lặng, quả nhiên suy đoán của y là chính xác.
Nếu vậy thì phỏng chừng thân phận của quỷ nước cũng tám chín phần mười rồi.
Lúc này, Lam Ngữ Huyền nhìn quạt Phong Sư trong tay Vân Cửu Anh nói: “Phong Sư nương nương có thể cho ta mượn quạt nhìn một chút không?”
Hình như Vân Cửu Anh không bằng lòng lắm nhưng cũng không có lý do từ chối đành đưa quạt cho y.
“Chiếc quạt này phải dùng pháp lực à?” Lam Ngữ Huyền hỏi.
“Đúng vậy.” Tạ Liên trả lời.
“Tạ công tử cho ta mượn một ít nhé?”
“Có thể.” Tạ Liên sảng khoái đồng ý, hai người đập tay, y cho cậu ta mượn một ít pháp lực.
Lam Ngữ Huyền ra khỏi khoang, đứng ở đuôi thuyền quạt một phát…
Một cơn gió mạnh nổi lên kéo theo đợt sóng lớn trên biển, con thuyền lớn đang bị quỷ nước kéo đứng yên tại chỗ không đi được nhờ cơn sóng này đã tiến về phía trước, thậm chí uy lực của nó còn mạnh hơn khi Vân Cửu Anh sử dụng.
Lam Tư Truy thấy vậy hơi sửng sốt.
Với tính cách của Lam Ngữ Huyền, đáng ra cậu ta phải nhảy cẫng lên hô to ba lần “Bản công tử anh minh thần võ, quả nhiên lợi hại.”, vậy mà lần này thái độ của cậu ta rất khác thường, cầm quạt Phong Sư duy trì im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tạ Liên vỗ vỗ cậu ta hỏi: “Có phải ngươi nhớ ra cái gì rồi không?”
Lam Ngữ Huyền lắc đầu nói: “Rất rối, đầu ta rất đau.”
“Đi vào nghỉ ngơi một lát đã.” Tạ Liên lấy quạt Phong Sư trong tay cậu ta trả lại cho Vân Cửu Anh.
Lam Ngữ Huyền gật đầu, đi vào trong khoang thuyền.
“Thái tử điện hạ, ngươi có ý kiến gì?” Vân Cửu Anh hỏi Tạ Liên.
“Ta biết vì sao cậu ta có thể điều khiển quạt Phong Sư rồi.” Tạ Liên đáp.
Mấy người nghe vậy bèn nhanh chóng xúm lại xem Tạ Liên giải thích thế nào.
Tạ Liên:
“Bởi vì cậu ta chính là Phong Sư.”
“Thái tử điện hạ ngươi nói cái gì thế?” Úc Hoài Hiên hơi giận, nói: “Cậu ta là Phong Sư, vậy ngươi cho rằng Cửu Anh của chúng ta là ai?”
“Ngươi đừng vội, ta không có ý đó.” Tạ Liên giải thích: “Lam tiểu công tử là Phong Sư Thanh Huyền đời trước đầu thai.”
Mọi người giật mình.
Nếu Sư Thanh Huyền bị đánh thành người phàm, sau khi hết dương thọ tất nhiên sẽ đầu thai chuyển kiếp giống như những người phàm khác, kiếp này đã đầu thai vào Lam gia.
Quạt Phong Sư là pháp bảo nhận chủ bằng hồn phách, vì vậy dù Lam Ngữ Huyền mất trí nhớ của kiếp trước thì quạt Phong Sư vẫn nhận cậu ta làm chủ, Lam Ngữ Huyền vẫn có thể sử dụng nó thành thạo như cũ.
Đây cũng là lý do cậu ta cảm thấy Tạ Liên rất quen, bởi vì sâu trong ý thức của cậu ta vẫn còn sót lại một vài ký ức của kiếp trước.
Ban đầu những ký ức này sẽ bị niêm phong vĩnh viễn nhưng quạt Phong Sư lại rơi vào tay cậu ta, tự động xuất hiện cộng hưởng với chủ nhân kích thích trí nhớ kiếp trước của Lam Ngữ Huyền, cho nên cậu ta mới có thể mơ thấy chuyện của kiếp trước.
“Trước đó Thái tử điện hạ có nói đã đoán được thân phận của quỷ nước kia?” Vân Cửu Anh hỏi.
“Đúng vậy.” Tạ Liên gật đầu: “Là Thủy Hoành Thiên.”
“Thủy Hoành Thiên?” Úc Hoài Hiên nhíu mày: “Thủy Sư đời trước?”
Tạ Liên gật đầu: “Thủy Sư Vô Độ là anh trai ruột của Phong Sư Thanh Huyền. Tám trăm năm trước hắn bị Hắc Thủy Huyền Quỷ giết chết, không ngờ lại hóa thành quỷ.”
Khi còn sống, tính cách của Thủy Hoành Thiên rất mạnh mẽ, pháp lực cao cường, sau khi chết cũng vậy. Tuy chưa từng vào núi Đồng Lô, cũng chưa phải Tuyệt nhưng năng lực đã hơn cấp Hung bình thường rất nhiều, mạnh hơn Thanh Quỷ “gần Tuyệt” trước đó không ít.
Nhưng ngay cả như vậy thì hắn vẫn không đánh lại được Hắc Thủy Huyền Quỷ đã thành Tuyệt. Hắc Thủy Huyền Quỷ quen cắn nuốt quỷ nước, hơn nữa hai người còn có mối thù truyền kiếp cho nên sau khi Thủy Hoành Thiên hóa thành quỷ vẫn luôn khiêm tốn ngủ đông ở Đông Hải, chờ đến khi núi Đồng Lô mở khiến Hắc Thủy hôn mê rồi mới ra ngoài.
Có lẽ Thủy Hoành Thiên đã nhận ra Sư Thanh Huyền ngay từ đầu cho nên không có con rồng nước nào tấn công cậu ta, quạt Phong Sư cũng là hắn cố ý đưa đến tay Sư Thanh Huyền.
Mà Sư Vô Độ và Tạ Liên cũng chẳng đụng chạm gì nhau, Tạ Liên còn nhiều lần giúp đỡ Sư Thanh Huyền nên tất nhiên Sư Vô Độ sẽ khách sáo với y hơn chút.
Tạ Liên day day giữa trán, nói ra suy nghĩ của mình:
“Dường như quỷ nước kia cực kỳ có thành kiến với Thủy Sư đại nhân và Phong Sư nương nương. Ban đầu ta cho rằng hắn có thù cũ với hai người, bây giờ nghĩ lại chắc là hắn gai mắt người khác ngồi ở vị trí này.”
Trong lòng Thủy Hoành Thiên, Thủy Sư và Phong Sư chỉ có thể là hắn và Sư Thanh Huyền.
“Từ đã, các ngươi đang nói cái gì thế?” Ngụy Vô Tiện hỏi: “Có thể quan tâm đến người bình thường chúng ta chẳng biết gì không hả?”
Tạ Liên đành kể lại đại khái chuyện Sư Vô Độ nghịch thiên đổi mệnh, Hạ Huyền hóa thành quỷ báo thù khi xưa.
“Không hay rồi Tạ công tử.” Lam Tư Truy chạy tới: “Không thấy Ngữ Huyền đâu cả!”
“Không thấy?” Tạ Liên hỏi: “Đang yên đang lành sao lại không thấy?”
“Ta cũng không biết, cậu ta vẫn luôn nghỉ ngơi trong khoang thuyền, vừa rồi ta định đi nhìn cậu ta một chút, kết quả không thấy bóng dáng Ngữ Huyền đâu nữa.”
“Ca ca đừng lo lắng, ta đi tìm” Hoa Thành an ủi.
Nói xong, một đàn bướm bạc rít gào bay tản ra bốn phương tám hướng.
[Hết chương 9]