Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 68: C68: Học viện xx




Tìm kiếm nơi người sống sót tị nạn lửa sém lông mày, nhưng thành phố Dương Châu đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Mặc cũng muốn biết rõ ràng.

Anh lái xe đi theo kia hai cậu nam sinh kia thẳng đến khi đi vào một trường học.

Tấm biển tên trường bị rơi rụng mấy chữ, liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy mấy chữ to khó có thể phân biệt: Học viện Dương X X X.

Thẩm Mặc lái xe đi vào. Tì𝐦 đọc thê𝐦 tại ( T 𝚁𝗨MT𝚁𝗨𝓨ỆN.𝘷n )

Xe chạy chậm rì rì, nam sinh chạy trốn vội vã. Bọn họ chạy chậm về hướng ký túc xá, có một số học sinh từ ký túc chạy ra đón hai người, còn có một giáo viên nữ, tầm ba, bốn mươi tuổi, nhìn qua cao cao gầy gầy, có khí chất của người có văn hóa.

Hai nam sinh vọt tới trước mặt giáo viên nữ, vừa nói gì đó vừa chỉ chỉ trỏ trỏ phía Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc: “……”

Đàm Tiếu nói: “Nè! Mấy thằng nhóc này đang mách lẻo à?”


Giáo viên nữ liếc nhìn về phía bọn họ, hình như cũng có phần e dè, dẫn dắt một đám học sinh vào ký túc xá.

Thẩm Mặc dừng xe bên dưới ký túc, nói: “Trước tiên nghỉ ở nơi này một lát. Đàm Tiếu bê đồ, lát nữa đi ra ngoài tìm xăng.”

Đàm Tiếu lên tiếng đáp, nhanh nhẹn nhảy xuống xe, lại hỏi: “Bê đồ vào đâu?”

“Tầng một, chọn hai phòng.” Thẩm Mặc tùy tay chỉ, sau đó dọn xe lăn từ trên xe xuống.

Thầy Thừa lớn tuổi, cũng bê giúp một số đồ.

Khi bọn họ dọn đồ đạc, mười mấy học sinh chen chúc ở lan can hành lang tầng ba và tầng bốn hành. Tất cả thò đầu ra nhìn bốn phía, trong ánh mắt có sự tò mò và cảnh giác, giống như một đám mèo hoang bị người đi ngang qua dọa sợ, cả người căng thẳng mặc dù không cần thiết.

Khi Thẩm Mặc ôm Bạch Ấu Vi ngồi vào xe lăn, từ trên lầu truyền đến tiếng hít sâu rất nhỏ, như thể thấy sự vật nào đó đáng ngạc nhiên.

Vốn dĩ tâm trạng Bạch Ấu Vi đã không tốt, giờ phút này nghe thấy động tĩnh nọ, cô càng không thể nén cơn giận, lập tức ngẩng đầu hung hăng lườm bọn họ ——

“Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy người què à?! Nhìn tiếp xem tôi có móc mắt các người không!”

Mấy học sinh nhát gan liên tục lui về phía sau.

Bạch Ấu Vi lại chỉ hướng Đàm Tiếu nói: “Hôm qua không phải anh bảo chưa giết đã ghiền sao? Đi lên làm thịt bọn họ!”

Mặt nhóm học sinh biến sắc, giống như chim chóc tản ra hết! Ngay sau đó truyền đến tiếng đóng cửa rầm rầm, toàn bộ trốn vào phòng! Khóa trái cửa phòng!

Đàm Tiếu: “???”

Thẩm Mặc: “……”


Thầy Thừa sốt ruột, vội vàng gân cổ gào lên trên lầu: “Aizz, mọi người không phải sợ, chỉ đùa với mọi người một chút, là nói đùa thôi! Chúng tôi không phải người xấu aizz!……”

Bạch Ấu Vi cười âm trầm: “Đúng vậy, chỉ là nói giỡn, thầy Thừa, bác nhất định phải lừa hết bọn chúng ra, sau đó để Đàm Tiếu làm thịt tất cả!”

Thầy Thừa: “……”

“Được rồi, đừng náo loạn.” Giọng điệu Thẩm Mặc lạnh nhạt, cũng bao hàm một tia bất đắc dĩ.

Anh đẩy Bạch Ấu Vi đi vào phòng ký túc xá của học sinh, mang theo ngữ khí nhân nhượng cho đỡ phiền phức: “Không phải em chưa ngủ đủ à, tôi bê nệm vào cho em, em nghỉ ngơi một lúc đi.”

Bạch Ấu Vi hừ lạnh: “Thôi bỏ đi, loại giường đơn này không thể trải được đệm của tôi.”

Thẩm Mặc đánh giá hoàn cảnh ký túc xá, “Có thể ghép hai cái giường thành một mà.”

Bạch Ấu Vi liếc anh một cái, cảm xúc hình như không không hỏng bét như lúc nãy, hếch cằm kiêu căng nói: “Vậy được, hiện tại anh ghép giường cho tôi đi.”

……

Khi Thẩm Mặc đi từ ký túc xá ra ngoài, thầy Thừa đang sốt ruột đi qua đi lại ở bên ngoài, ông vừa thấy Thẩm Mặc nhanh chóng bước lên: “Tiểu Thẩm à, cháu xem này……”


Thẩm Mặc biết thầy Thừa muốn nói cái gì, mở miệng nói: “Lát nữa tôi sẽ lên lầu đi giải thích với họ, bác không cần lo lắng.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Vừa rồi em ấy nói những lời đó, bác cũng đừng để trong lòng.”

“Sẽ không, sẽ không.” Thầy Thừa vội xua tay, “Tôi biết Vi Vi không có ác ý, con bé là cô gái tốt……”

Thẩm Mặc: “……”

Không, cô vẫn có ác ý.

Lúc này, từ cầu thang trên đầu truyền đến tiếng bước chân, hai người nghe tiếng nhìn lại, phát hiện là nữ giáo viên kia.

Trong tay cô ôm một cái bình, đi đến trước mặt Thẩm Mặc và thầy Thừa, xin lỗi cười: “Thật xin lỗi, đệ tử của tôi hấp tấp bộp chộp, hiểu lầm các người.”

Nói xong, cô đưa chiếc bình kia qua, “Tôi vừa nấu xong nồi cháo rau củ*, nếu không chê thì hãy cầm lấy uống nhé.”