Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 47




Khi Quý Trạch gọi Tần Vị là chị dâu, Tần Vị tức thì bị chặn họng, không biết có phải vì giật mình hay không mà cả người run lên một cái, nhìn Quý Trạch như thể nhìn thấy ma.

Dù thế nào đi chăng nữa, Quý Trạch rốt cuộc vẫn chuyển vào nhà Tần Vị. Nhưng đối với người quen của Tần Vị, tin tức này tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả chuyện kinh dị.

Tần Vị và em trai Quý Ngôn sống chung? Ngay cả mẹ Tần Vị cũng hoảng sợ, sau đó sững sờ nhìn Tần Vị, nói, con thích là được rồi. Sau đó Tần Vị càng rùng mình sợ hãi, không biết nên giải thích thế nào.

Tuy rằng Quý Trạch ở nhà Tần Vị, nhưng bình thường hai người hoàn toàn coi như không nhìn thấy nhau.

Chỉ đến khi Quý Ngôn xuất hiện, hai người này như rốt cuộc mới nhớ thì ra đối phương là người, không phải không khí.

Từ sau khi chuyển vào nhà Tần Vị, cuộc sống của họ ấy thế mà lại bắt đầu an ổn một cách kỳ dị. Mặc dù không khí giữa Quý Trạch và Tần Vị không được hoà bình cho lắm, nhưng nói chung cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn. Họ chỉ không để ý đến sự tồn tại của người còn lại, nhưng đến hai rưỡi sáng, họ sẽ ăn ý mà chờ đợi sự xuất hiện của Quý Ngôn.

Mỗi lần Quý Ngôn xuất hiện, Tần Vị đều thích ôm Quý Ngôn, hết động tay động chân rồi lại cắn cắn hôn hôn. Mà Quý Trạch cũng sẽ không can thiệp gì, thường chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn mà thôi.

Khi cuộc sống trở nên yên ổn, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Ngày từng ngày qua đi, họ cùng nhau đón Tết Dương lịch, đón Tết Nguyên Đán, sau đó nháy mắt đã qua hơn bốn tháng.

Cuộc sống như vậy quá mức yên ổn, khiến người ta nảy sinh cảm giác đương nhiên.

Chừng như họ có thể mãi mãi ở bên Quý Ngôn như vậy.

Lại một đêm, Tần Vị ngồi bệt dưới sàn phòng khách, để Quý Ngôn ngồi trước người mình, vòng tay ôm chặt hông Quý Ngôn. Tần Vị tựa đầu vào vai Quý Ngôn, ôm Quý Ngôn cùng xem TV.

“Lại xem phim kinh dị?” Quý Trạch lạnh lùng nhìn từng cảnh quay xám trắng kinh dị xuất hiện trên TV, mà trong TV vẫn liên tiếp phát ra âm thanh gào thét chói tai của con gái.

“Nửa đêm đương nhiên là phải xem phim kinh dị mới có không khí.” Tần Vị nói một cách hùng hồn, điềm nhiên hôn một cái lên mặt Quý Ngôn, mà Quý Ngôn cũng không để ý, có vẻ đang xem rất chăm chú.

Quý Trạch nhíu mày, sao trước đây cậu ta không biết thực ra anh trai mình rất thích xem phim kinh dị nhỉ?

Tần Vị quay đầu nhìn Quý Trạch, thấy Quý Trạch lại mặc bộ comple xám kia, lại nhớ đến chuyện bộ này là do Quý Ngôn tặng, trong lòng liền thấy khó chịu, bèn quay đầu cắn vành tai mềm mềm của Quý Ngôn một cái.

“Đừng nghịch.” Quý Ngôn vẫn đang xem phim kinh dị rất nhập tâm, lập tức đẩy mặt Tần Vị ra.

“Quý Ngôn, cậu còn chưa tặng comple cho tôi bao giờ.” Tần Vị nói với vẻ tủi thân, nhẹ nhàng liếm tai Quý Ngôn.

Quy ngôn ngẩn người, sau đó cau mày, chậm rãi quay đầu nhìn Tần Vị: “Comple? Hồi đi học cần gì mặc comple? Hiếm lắm mới có một lần biểu diễn văn nghệ, bảo cậu mặc comple cậu còn kêu trời kêu đất, nói là quá bí.”

Quý Ngôn cũng từng mua rất nhiều quần áo cho Tần Vị, có lần còn bị Tần Vị mặt dày mày dạn kéo đi mua đồ đôi.

Cuối cùng thực sự không chịu nối sự nhõng nhẽo lôi kéo của Tần Vị, Quý Ngôn đành phải mặc đồ đôi với Tần Vị ra đường, làm Tương Phàm cứ cười mãi.

“Cũng đúng.” Tần Vị ngẩn người, nhớ lại mới thấy hình như mình ghen nhầm chỗ. “Tôi đói.”

Quý Ngôn sửng sốt, không phải vừa mới nhắc đến comple à, sao đột nhiên lại đói bụng rồi? Nhìn đống thi thể máu me be bét trên TV, Quý Ngôn hơi nhíu mày. Tần Vị cũng giỏi thật đấy, xem phim kinh dị mà cũng đói được.

“Muốn ăn gì?” Quý Ngôn không còn cách nào khác, đành đứng dậy khỏi lòng Tần Vị rồi đi vào bếp.

“Mì.” Tần Vị trả lời dứt khoát.

“Anh, em cũng muốn.” Quý Trạch ngồi trên sô pha phụ hoạ một tiếng..

Quý Ngôn quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn hai người – một ngồi dưới đất, một ngồi sô pha – đang chờ một con ma nấu ăn cho…

Nước trong nồi bắt đầu sôi sùng sục, bàn tay chuẩn bị bỏ mì vào nồi run lên, tinh thần hơi hơi hốt hoảng, tầm mắt phút chốc đen kịt, không trông thấy cảnh tượng trước mắt, tựa như trong khoảnh khắc ấy, năm giác quan đều bị tước đoạt vậy.

Lại là như vậy, Quý Ngôn mím môi cười khổ. Ngày từng ngày trôi qua, anh dường như càng ngày càng không ổn, cứ đang yên đang lành lại đột nhiên mất ý thức rồi ngất xỉu, thời gian hôn mê càng ngày càng lâu, mà giờ lại như vậy.

Quý Ngôn đã mơ hồ biết, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Ở nơi bóng tối vô tận, luôn có một thứ vô hình nào đó vẫn đang nhắc nhở Quý Ngôn, có lẽ thời gian tồn tại của anh càng ngày càng ngắn.

Cơ thể vốn nhẹ nhàng, không có tri giác đã bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi cùng cực, Quý Ngôn buông thõng bàn tay cầm vắt mì xuống. Khi tầm nhìn bình thường trở lại, nồi nước sôi lại xuất hiện trước mắt, Quý Ngôn quay đầu khẽ gọi: “Tần Vị.”

“Ơi?” Tần Vị đáp, sau đó lập tức đi đến bên cạnh Quý Ngôn: “Sao thế?”

Quý Ngôn nhét mì vào tay Tần Vị, mỉm cười: “Cậu nấu đi.”

“Tôi nấu?” Tần Vị trợn tròn mắt, nhìn Quý Ngôn với ánh mắt khó tin. Trước đây không biết là ai luôn cấm mình bước vào bếp.

“Tôi dạy cậu nấu mì.” Quý Ngôn gật đầu, sau đó vỗ vỗ lưng Tần Vị, bảo hắn đi đến trước nồi: “Dù sao cũng rất đơn giản.” Cho dù tôi đi, đêm đến nếu cậu đói bụng thì vẫn có thể tự nấu mì ăn.

Đúng như Quý Ngôn nói, nấu mì rất đơn giản, thế nên có Quý Ngôn ở bên cẩn thận hướng dẫn, Tần Vị cũng nấu được tàm tạm.

“Tôi muốn thêm ớt.” Tần Vị đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức đi lấy ớt trong tủ lạnh.

“Cậu cho ít thôi, Quý Trạch không ăn cay.” Quý Ngôn biết Tần Vị thích ăn cay nên gật gật đầu, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở Tần Vị.

“…” Ai quan tâm cái thằng Quý Trạch kia. Tần Vị tức khắc đổ thêm ớt vào mì, khiến nồi mì lập tức trở nên đỏ chót.

“Đã bảo là cho ít thôi mà!” Thấy Tần Vị còn đổ nhiều hơn, Quý Ngôn lập tức cau mày đập lưng Tần Vị.

Bàn tay vung thật mạnh, nhưng lại không đập được vào người Tần Vị, Quý Ngôn trông thấy tay mình bỗng dưng xuyên qua lưng Tần Vị.

Anh lại… không chạm phải bất cứ thứ gì.

“Sao thế?” Tần Vị không thấy Quý Ngôn đá hay đánh mình nên hơi ngờ vực mà quay đầu nhìn Quý Ngôn, lại thấy Quý Ngôn đang tự nhìn tay phải, vẻ mặt ngơ ngác. Tần Vị còn chưa kịp hỏi câu nào thì di động chợt đổ chuông.

“Cậu mau đi nghe điện thoại đi.” Quý Ngôn bình thường trở lại, nhắc Tần Vị đi nghe điện thoại.

Điện thoại là từ mẹ Tần Vị gọi đến, nói không biết sao Tiểu Đỗ Tử đang đêm thì đột nhiên nôn mửa, cả người rét cóng, mẹ Tần Vị vội vàng đưa thằng bé đến bệnh viện, giờ gọi điện bảo Tần Vị cũng đến trông. Tần Vị nhanh chóng khoác áo khoác chuẩn bị đi.

Quý Ngôn nhìn nồi mỳ nóng hôi hổi trên bếp, e rằng là không ai ăn. Nhưng mặc dù nói vậy, Quý Ngôn vẫn cầm đũa nếm thử một miếng. Quả nhiên, một hồn ma như anh thì không thể thưởng thức được mùi vị gì, thật muốn ăn thử mì Tần Vị tự tay nấu.

Cuối cùng, Quý Ngôn đành đổ mì của Tần Vị đi, đi rửa nồi chuẩn bị nấu lại.

Quý Ngôn rũ mắt nhìn đôi tay mình.

Thời gian càng dài, nỗi bất an và sợ hãi trong anh cũng đang dần dần lên men trong yên lặng.

Có thứ gì đó, đã càng ngày càng trở nên không bình thường.

“Anh.”

Thân thể Quý Ngôn run lên, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, vừa nhìn lên thì thấy Quý Trạch đã đang đứng bên cạnh mình.

Quý Trạch nắm chặt cổ tay Quý Ngôn, cau mày nhìn chằm chằm tay Quý Ngôn.

Quý Ngôn sửng sốt, Quý Trạch cũng thấy rồi ư?

“Có phải… anh có gì chưa nói với bọn em không?” Quý Trạch chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào Quý Ngôn.

“Quý Trạch, em…” Quý Ngôn khẽ lắc đầu.

“Trước kia đến tận lúc chết anh còn giấu giếm em, lần này lại muốn giấu bao lâu nữa?” Quý Trạch cắt ngang lời Quý Ngôn một cách nhanh gọn.

Quý Ngôn lặng yên một lúc, sau đó ngước mắt nhìn về phía Quý Trạch, nụ cười gượng gạo và xót xa: “Nếu em đã đoán ra rồi, cần gì phải bắt anh chính miệng nói ra nữa. Dù sao kết quả xấu nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Quý Ngôn!” Quý Trạch siết chặt tay Quý Ngôn, không gọi “anh” nữa mà gọi hẳn tên đầy đủ, có thứ gì đó đang dần vỡ vụn trong đối mắt đen luôn trầm lắng kia, mơ hồ toát ra lửa giận và đau thương.

“Cái gì là “kết quả xấu nhất cũng chỉ đến thế mà thôi”? Cùng lắm là một ngày nào đó bất chợt biến mất, dù sao anh cũng đã có thể bỏ tất cả mà tìm đến cái chết, nên bây giờ cũng có thể bỏ lại tất cả mà biến mất hay sao?” Quý Trạch nhìn chằm chằm Quý Ngôn, giọng nói trầm thấp dường như chất chứa nỗi lo âu và giận dữ tột độ.

“Anh phải nấu mì cho em.” Quý Ngôn cúi đầu, đưa tay trái ra chuẩn bị gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay phải mình của Quý Trạch.

“Anh!” Thấy Quý Ngôn cứ trốn tránh câu hỏi của mình hết lần này đến lần khác, Quý Trạch bắt Quý Ngôn nhìn thẳng vào mình, không cho anh tránh né.

“Quý Trạch…” Quý Ngôn ngước mắt nhìn Quý Trạch, môi hơi mím lại, trong con ngươi là nỗi bi ai không thể xoá nhoà: “Đừng ép anh nữa.”

Giọng Quý Ngôn rất nhẹ, tựa như vừa mới thoát ra khỏi miệng đã vỡ vụn trong không khí, lại vừa như đã chìm sâu vào đau khổ.

Quý Trạch ngây ngẩn, sau đó chậm rãi thả lỏng cổ tay Quý Ngôn.

Quý Ngôn tiếp tục cúi đầu rửa nồi, sau đó rót nước rồi đặt lên bếp lần lửa.

“Thôi đừng nấu, em không muốn ăn.” Quý Trạch nhìn nồi nước đang đun trên bếp, khẽ nói.

“Nhưng mà, anh muốn nấu.” Quý Ngôn cho vắt mì vào nồi: “Sau này cũng không còn cơ hội nữa.”

Thời gian của anh, cũng đã sắp hết rồi.

Những việc như vậy, dẫu chỉ là việc nhỏ nhặt như nấu bát mì thôi, sau này anh cũng sẽ đều không làm được nữa.

“Quý Trạch, đủ rồi, đã đủ lắm rồi.” Quý Ngôn mỉm cười, tay phải cầm đôi đũa trộn đều vắt mì, khẽ khàng nói: “Một năm này, coi như là anh trộm được. Có thể gặp lại em và Tần Vị, như vậy thực sự là đủ rồi.”

Quý Ngôn mỉm cười cúi đầu, thần thái trên mặt quá mức dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến người ta cảm nhận được nỗi thương tâm thấm vào tận xương tuỷ. Dưới ánh đèn vàng, hình hài Quý Ngôn trở nên nhạt nhoà, như thể chỉ chớp mắt thôi là người nọ sẽ đột nhiên biến mất vậy.

“Anh biết, lần này, anh thực sự sẽ không trở về được nữa.”

Khoảnh khắc ấy, Quý Trạch cảm thấy mình gần như sụp đổ. Giọng nói này quá đỗi hư ảo và bi thương, khiến người ta không dám nghe.

“Quý Trạch, xin lỗi em.”

Quý Ngôn vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng khi ngước mắt nhìn về phía Quý Trạch, nước mắt anh lại lăn dài.

“Anh… lại phải bỏ em lại.”