Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 43




Chín giờ sáng, bệnh viện bắt đầu bước vào thời gian bận rộn, một người đàn ông mặc áo len xám, tay xách giỏ trái cây, chậm rãi bước trên hành lang bệnh viện. Đến một phòng nào đó, người nọ dừng lại nhìn số phòng rồi gõ cửa một chút, sau đó lập tức mở cửa đi vào.

Trong phòng bệnh, một người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, mà ngồi bên cạnh là một người phụ nữ đứng tuổi.

“Quý Trạch?” Mẹ Tần Vị nhìn người đứng ngoài cửa, kinh ngạc bật thốt ra tên Quý Trạch. Mà ngay giây lát trông thấy Quý Trạch, Tần Vị lập tức nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng u ám.

“Cô Tần, nghe nói sếp Tần gặp tai nạn giao thông, cháu đến thăm.” Quý Trạch hơi gật đầu, sau đó đặt giỏ hoa quả trong tay xuống. Cả phòng bệnh bày đầy hoa quả, hoa tươi và các loại thực phẩm dinh dưỡng, xem ra mấy ngày nay có rất nhiều người đến thăm Tần Vị.

Quý Ngôn ngồi trong góc nhìn Quý Trạch vào phòng, quả nhiên sau cuộc nói chuyện điện thoại với Bạch Nghệ hôm qua, Quý Trạch nhất định sẽ đến.

Cẩn thận quan sát Quý Trạch, hình như hơi gầy đi, gọng kính đen gác trên sống mũi, quầng mắt hơi xanh, ắt hẳn đêm qua không ngủ ngon giấc, có lẽ là lại tăng ca. Đáy lòng Quý Ngôn hơi xót xa, rốt cuộc đến khi nào Quý Trạch mới chịu chăm sóc tốt cho bản thân đây?

“À, ra vậy. Tần Vị không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.” Mẹ Tần Vị cũng không biết nên nói gì. Thấy Quý Trạch, bà lại nhớ đến Quý Ngôn. Mà quay đầu nhìn về phía Tần Vị, bà lập tức trông thấy vẻ mặt âm u của con trai mình, có vẻ như không muốn gặp Quý Trạch, mẹ Tần Vị đành phải hoà giải vài câu: “Quý Trạch, hiện giờ cháu sống ở thành phố Z à? Sinh hoạt vẫn ổn chứ?”

“Vâng, vẫn ổn.” Quý Trạch gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Vị. Quý Trạch nhìn chiếc chân bị thương bó bột treo trên giường của Tần Vị, đúng là không bị thương nặng gì.

“Mẹ, mẹ ra ngoài một chút, con có lời muốn nói với Quý Trạch.” Giọng Tần Vị hơi trầm.

“Ừ, vậy hai đứa nói chuyện đi.” Mẹ Tần Vị nhíu mày, không quá yên tâm, nhưng cuối cùng cũng chỉ do dự một hồi rồi lập tức rời khỏi phòng bệnh.

“Quý Trạch, cậu đến xem tôi đã chết hay chưa à?” Mẹ Tần Vị vừa đi, Tần Vị liền bật cười trào phúng, ác ý nhìn chằm chằm Quý Trạch.

“Đáng tiếc.” Vẻ mặt Quý Trạch vẫn lạnh lùng như trước, cậu ta lạnh nhạt nói ra hai chữ.

Quý Ngôn rất bất đắc dĩ, ngay từ khi Quý Trạch bước vào cửa phòng, anh đã biết Tần Vị nhất định sẽ tức giận với Quý Trạch.

Anh chỉ sợ thái độ lạnh như băng của Quý Trạch sẽ càng chọc giận Tần Vị, dường như bầu không khí giữa hai người lúc nào cũng luôn căng thẳng và cứng nhắc.

“Quý Trạch, tôi đúng là muốn hỏi cậu một chút, Quý Ngôn có thêm một đứa em trai từ khi nào!” Trong mắt Tần Vị bừng bừng lửa giận, Quý Trạch luôn đối chọi với hắn mọi lúc mọi nơi, vốn còn tưởng cậu ta đau khổ vì anh trai mình nên mới liều mạng trả thù mình như vậy, Tần Vị đúng là không nói được gì, cũng cố gắng nhẫn nại. Hắn vốn tưởng rằng mình cũng quen Quý Trạch.

Nếu không phải biết Quý Trạch là em trai Quý Ngôn, với thói kiêu căng của Tần Vị, sao hắn có thể để Quý Trạch luôn dằn vặt mình không nể tình như vậy được chứ. Nhưng hiện tại khôi phục trí nhớ, trong đầu hắn hoàn toàn không có nhân vật nào mang tên Quý Trạch cả.

Hắn quen Quý Ngôn từ năm cấp hai, mãi đến năm tư đại học, Tần Vị cũng chưa từng nghe thấy cái tên Quý Trạch này, chứ đừng nói là gặp.

Mà giờ người này lại đứng trước mặt mình với điệu bộ người bảo vệ cho Quý Ngôn, luôn miệng gọi anh. Đúng là nhảm nhí, sao hắn không biết Quý Ngôn có một đứa em trai! Lúc mẹ Quý Ngôn chết, đứa em trai này ở đâu? Hắn ở bên Quý Ngôn suốt bao nhiêu năm như vậy, đứa em này lại chết ở xó nào?

Kể cả biết Quý Trạch tốt với Quý Ngôn, nếu suốt bao nhiêu năm này không có Quý Trạch, cuộc sống của Quý Ngôn chắc chắn sẽ càng tồi tệ, hoặc có khi đã chết từ đời nào, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Quý Trạch, lửa giận dưới đáy lòng Tần Vị lại bùng lên không thể khống chế.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại sống chung nhà với Quý Ngôn của hắn nhiều năm như vậy, ngủ phòng Quý Ngôn, ăn cơm Quý Ngôn làm, sớm tối ở bên Quý Ngôn. Tần Vị trước nay đều không phải là người bằng lòng nhẫn nại và nhường bước, hắn vốn đã ngứa mắt Quý Trạch, mà nay đã khôi phục trí nhớ, hắn lại càng căm ghét Quý Trạch. Tần Vị nhìn Quý Trạch với ánh mắt ngập tràn địch ý và tức giận.

“Xem ra sếp Tần quả nhiên đã khôi phục trí nhớ.” Nhìn vẻ mặt tức giận của Tần Vị, Quý Trạch cũng không có biểu cảm gì dư thừa, chỉ lạnh nhạt trần thuật sự thực: “Tôi là em trai cùng cha khác mẹ của Quý Ngôn.”

“Em trai đến tận tốt nghiệp đại học mới quen, đúng là cảm động.” Tần Vị cười lạnh, lần cuối cùng hắn trò chuyện với Quý Ngôn, Quý Ngôn cũng chưa từng đề cập đến chuyện Quý Trạch, điều này có nghĩa đến tận khi tốt nghiệp, Quý Ngôn cũng không biết sự tồn tại của Quý Trạch.

“Tôi là người thân duy nhất của anh ấy, dù sao cũng đáng tin hơn sếp Tần nhiều.” Quý Trạch cau mày, không quá để tâm.

“Nếu là người thân, ngay cả việc Quý Ngôn bị ung thư, cậu cũng không biết?” Tần Vị nhìn chằm chằm Quý Trạch với ánh mắt bức bách.

Quý Trạch rốt cuộc cũng nhíu mày, sau đó nhìn thẳng vào mặt Tần Vị: “Sao anh biết anh trai tôi mắc bệnh ung thư?” Lần trước đi ăn với Tương Phàm gặp được Tần Vị, cậu ta và Tương Phàm đều không nói cho Tần Vị, nếu Tương Phàm nói, nhất định anh ấy sẽ tự nói với mình, sao Tần Vị lại biết.

Quý Ngôn sửng sốt, lập tức nhìn về phía Tần Vị. Chuyện này là do anh nói cho Tần Vị biết.

“Tra ra.” Tần Vị ngẩn người, cũng biết mình nhanh miệng, ánh mắt hơi né tránh.

“Nếu anh trai tôi thực sự muốn giấu, sẽ không ai có thể phát hiện ra.” Quý Trạch nghe câu trả lời của Tần Vị, dường như miến cưỡng chấp nhận đáp án này. Đúng là với bản lĩnh của Tần Vị, hắn có thể điều tra rõ ràng chuyện này. “Sếp Tần, bảy năm trôi qua, ai cũng đã thay đổi.”

Chính xác là trước đây, Quý Ngôn chỉ là tỏ ra lạnh nhạt, nhưng nếu để ý thì sẽ có thể nhận ra sự cẩn thận chu đáo của Quý Ngôn. Đôi mắt Quý Ngôn luôn trong suốt và linh động, mỗi khi chăm chú nhìn vào là đều như có thể nhìn thấu đến trái tim. Mỗi lần Tần Vị cố tình trêu chọc Quý Ngôn, Quý Ngôn đều sẽ tức giận trừng mắt với Tần Vị, vừa mắng Tần Vị là đồ đần vừa giơ chân đá Tần Vị.

Nhưng bảy năm trôi qua, Quý Ngôn càng ngày càng nguội lạnh trong yên lặng. Anh dường như chưa từng tức giận, cũng chưa từng nhiệt tình chú ý đến điều gì. Anh chỉ bình tĩnh sống một cuộc sống khô khan bình thường. Khi Quý Trạch nói chuyện với Quý Ngôn, Quý Ngôn sẽ cười; khi chăm sóc Quý Ngôn, Quý Ngôn sẽ nói cảm ơn; nhưng khi Quý Trạch nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt ấy lại như một đầm nước chết, không hề gợn sóng.

Tần Vị đi, Quý Ngôn liền đóng chặt trái tim mình. Anh tựa như ràng buộc chính mình dưới lớp nguỵ trang hiền hoà, làm bộ tất cả đều tốt đẹp, ngăn nắp như lúc ban đầu, nhưng trong lòng lại mặc cho bản thân dần dần thối rữa.

Tựa như Quý Trạch nói, nếu Quý Ngôn thực sự muốn, sẽ không ai có thể đoán được Quý Ngôn rốt cuộc đang nghĩ gì.

“Bức tranh này…” Ánh mắt Quý Trạch đột nhiên chạm phải bản vẽ trên chiếc tủ đầu giường Tần Vị, cậu ta loạng choạng đi đến trước tủ, cầm bản vẽ lên. Vừa thấy rõ nét vẽ trên đó, ngón tay Quý Trạch tức thì hơi run rẩy.

Quý Ngôn nhìn theo ánh mắt Quý Trạch, đôi mắt bỗng dưng trợn to, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Tần Vị thầm kêu hỏng bét. Tối qua Tần Vị nài nỉ Quý Ngôn dạy mình vẽ tranh, cuối cùng Quý Ngôn đành tuỳ tay phác thảo một hình chibi Tần Vị cho hắn tự chơi, nhưng Quý Trạch sẽ không chỉ vì bức tranh này mà phát hiện ra điều gì chứ?

“Thì ra sếp Tần cũng biết vẽ tranh à.” Quý Trạch chỉ nhìn vài lần rồi lại chậm rãi đặt bức tranh xuống như chưa hề nhận ra điều gì.

“Ờ.” Tần Vị cũng chỉ có thể gật đầu, làm bộ mình xem tranh của Quý Ngôn bao nhiêu năm nên cũng có chút thiên phú.

Tay Quý Ngôn hơi run, ánh mắt cứng ngắc nhìn về phía Quý Trạch. Trước đây, anh đã từng kể với Quý Trạch rằng Tần Vị không có chút năng khiếu hội hoạ nào. Quý Ngôn còn nhớ rất rõ, anh đã từng chính miệng kể cho Quý Trạch, nhưng giờ Quý Trạch lại nói vậy, là do quên hay là cho rằng trong bảy năm này Tần Vị thực sự từng học vẽ tranh, hay là… cố tình nói như vậy.

Tuy biết rõ chuyện con người sau khi chết đi có thể biến thành hồn ma phiêu đãng giữa thế gian là điều vượt quá sức tưởng tượng, Quý Trạch chắc chắn sẽ không nghĩ đến điều này, luôn tự ám thị trong lòng rằng mình lo quá xa, nhưng Quý Ngôn vẫn vô cùng căng thẳng và bất an, chỉ sợ Quý Trạch thực sự phát hiện ra điều gì, nhận ra điều gì.

Quý Trạch lại như bị thứ gì đó khác hấp dẫn sự chú ý, không nhìn tranh nữa mà đi đến trước cửa sổ. Tần Vị liếc nhìn bức tranh, khe khẽ thở phào. Quý Trạch lạnh lùng nhìn hình ảnh Tần Vị phản chiếu qua lớp kính thuỷ tinh, mày hơi nhíu lại.

Quý Ngôn từ dưới đất đứng dậy, đi về phía tủ đầu giường, cẩn thận nhìn bức hình mình vẽ. Bức tranh này anh vẽ rất sơ sài, chỉ tuỳ tay dùng bút chì phác hoạ vài đường cong để lấy lệ với Tần Vị mà thôi, chắc Quý Trạch không phát hiện ra đâu nhỉ.

Quay đầu nhìn về phía Quý Trạch đứng bên cửa sổ, người đàn ông kia đang rũ mắt nhìn một chậu cây cảnh xanh mướt trên bệ cửa, đưa ngón tay miết nhẹ chiếc lá xanh non yếu ớt, không biết chậu cây kia có gì hấp dẫn sự chú ý của Quý Trạch.

“Sếp Tần, anh còn chưa nói cho tôi biết anh định trả nợ anh trai tôi thế nào đâu.” Quý Trạch dường như rốt cuộc cũng nghịch xong chậu cây kia, cậu ta xoay người nhìn về phía Tần Vị, mà Tần Vị thì nhìn lại Quý Trạch với ánh mắt mất kiên nhẫn.

“Đây là chuyện giữa tôi và Quý Ngôn.” Chuyện giữa hắn và Quý Ngôn không cần đứa em trai mà Tần Vị không quen biết này lo.

Quý Trạch nhìn Tần Vị với ánh mắt lạnh lùng và lạnh nhạt, cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người bước ra cửa.

Nhìn bóng lưng xa dần của Quý Trạch, Quý Ngôn cứ cảm thấy có gì đó không ổn, định đi theo Quý Trạch xem thế nào.

“Quý Trạch.” Vừa đi được một bước, tầm nhìn của Quý Ngôn đột nhiên đen kịt, vô thức bật thốt lên tên Quý Trạch. Thân hình Quý Ngôn run bần bật, chỉ trông thấy góc áo màu xám đậm của Quý Trạch, sau đó hoàn toàn mất ý thức.

Quý Trạch giật mình, hơi nheo mắt mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Vị trong phòng đang cau mày nhìn chằm chằm lưng mình.

Chắc vừa rồi chỉ là ảo giác thôi, hình như cậu ta vừa… nghe thấy giọng Quý Ngôn.

Lần thứ hai tỉnh lại, Quý Ngôn phát hiện mình đang nằm dưới sàn đất gạch men lạnh như băng trong phòng bệnh Tần Vị.

Mấy ngày nay, chuyện như vậy xảy ra khá thường xuyên. Quý Ngôn ngước nhìn phong cảnh xế chiều ngoài cửa sổ, thời gian mất ý thức của anh càng ngày càng dài. Hễ khi nào anh cho rằng mình có thể hạnh phúc hơn một chút, luôn lại có một sự thực khác đau khổ hơn đánh vỡ ảo tưởng của anh.

Quý Ngôn bất lực nằm co ro dưới đất, mặc cho cái lạnh xâm nhập vào linh hồn mình. Anh không thể nào khống chế mình không nghĩ đến việc, một ngày nào đó liệu anh có cứ thế mất đi ý thức rồi mãi mãi không tỉnh dậy, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này hay không.

Mỗi lần mở mắt ra, Quý Ngôn đã cảm thấy vô cùng xa xỉ, anh có thể nhìn thế giới này lâu hơn một chút, ở lại lâu hơn một chút. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng khát vọng tựa như một hố đen càng ngày càng lớn, chỉ đợi mình hơi bất cẩn là sẽ kéo mình đến ranh giới tuyệt vọng.

Rốt cuộc… anh còn bao nhiêu thời gian nữa?

Quý Ngôn đưa mắt nhìn về phía Tần Vị, người nọ đang nghiêm túc cầm bản vẽ, vụng về vẽ chân dung Quý Ngôn.

“Tần Vị, đã bao nhiêu năm như vậy, chúng ta vẫn không thể ở bên nhau ư?”

Quý Ngôn thì thào, hỏi một câu như Tần Vị đã từng hỏi, nhưng anh không dám nói ra trước mặt Tần Vị. Vấn đề như vậy, nếu nói ra khỏi miệng, từng câu từng chữ đều sẽ đâm vào linh hồn mình một cách tàn nhẫn. Dường như chỉ cần anh nói ra, nội tâm úa tàn đã lâu của anh sẽ lập tức nát vụn.

Có những lúc, anh muốn giả bộ như mình chưa từng gặp ai, chưa từng yêu ai biết chừng nào, anh sẽ cất tất cả những hồi ức đau khổ và hạnh phúc này vào một chiếc hộp, sau đó trả lại hết thảy cho dòng thời gian đã tiêu tán từ lâu.

Nếu thế, tâm hồn anh có thể trở nên thanh thản, có thể ra đi mà không lo nghĩ gì, cũng không phải đau khổ nán lại nơi này để rồi lại dây dưa phức tạp với Tần Vị.

Vì sao… chúng ta không thể ở bên nhau?

Ai có thể trả lời câu hỏi này cho Quý Ngôn, Quý Ngôn không biết. Nhưng anh từng lần lại từng lần mất đi ý thức, lại từng lần tỉnh lại dưới sàn nhà lạnh như băng, từng lần lo sợ hoảng loạn. Dường như có một thứ vô hình nào đó đang nhắc nhở Quý Ngôn, anh đã chết, mà thời gian anh có thể nán lại đã càng ngày càng ngắn.

Nhưng mà, Quý Ngôn không thể nói chuyện này ra khỏi miệng, chỉ có thể chôn sâu tất cả dưới đáy lòng. Quý Ngôn đã không thể chịu tải thêm nhiều hồi ức hơn được nữa, nếu không anh sẽ càng không biết nên ra đi thế nào. Nhưng nếu như anh đi, Tần Vị sẽ như thế nào, Quý Ngôn không dám nghĩ, chỉ có thể cầu mong mình có thể nán lại thêm một ngày nữa, ở lại lâu một chút, lâu chút nữa, để anh có thể ở bên Tần Vị lâu hơn một chút.

Hiện giờ Quý Ngôn chỉ hy vọng Quý Trạch không phát hiện ra mình, nếu thêm cả Quý Trạch, anh sợ tội lỗi của mình sẽ càng lớn hơn.

Lại một đêm yên bình trôi qua, Tần Vị vẫn lại quấn lấy Quý Ngôn, đòi anh dạy hắn vẽ tranh. Dường như hắn cũng muốn tự tay vẽ lại từng đường nét gương mặt Quý Ngôn vào bản vẽ.

Quý Ngôn thích nhìn Tần Vị nghiêm túc cầm bút chì, hơi chau mày phác hoạ từng đường nét vào giấy như vậy. Sau đó, Tần Vị sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mình chăm chú. Mỗi lần vẽ không đẹp, Tần Vị sẽ nóng nảy vo tròn tờ giấy rồi ném xuống đất, sau đó vò đầu bứt tai, cuối cùng vứt bản vẽ sang một bên, bắt đầu táy máy tay chân với Quý Ngôn.

Lại lần nữa bị Tần Vị ôm vào lòng rồi dán môi lên tai mà hôn liên tục, Quý Ngôn chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, Tần Vị thực sự muốn học vẽ tranh à?

Sau ba giờ sáng, Tần Vị lại chìm vào giấc ngủ. Quý Ngôn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của Tần Vị. Dù sao Tần Vị cũng là người anh yêu, thế nên nhìn bao lâu cũng sẽ không thấy chán.

Mãi đến sáng sớm, Tần Vị vẫn ngủ rất say, cửa phòng bệnh được mở ra. Quý Ngôn thấy người vào là Bạch Nghệ, nhưng vẻ mặt Bạch Nghệ vô cùng hồi hộp, cô rón ra rón rén đi vào phòng. Quý Ngôn hơi nhíu mày, cảm thấy hành động của Bạch Nghệ hơi quái lạ, dù là y tá đến chăm sóc bệnh nhân thì cũng không cần cẩn thận như vậy chứ?

Thấy Bạch Nghệ rón rén đi về phía cửa sổ phòng bệnh, Quý Ngôn bèn đi theo.

Rốt cuộc Bạch Nghệ muốn làm gì?

Bạch Nghệ chột dạ nhìn Tần Vị, thấy hắn vẫn còn ngủ say mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi đưa tay về phía bồn cây trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng thò tay vào giữa lớp lá um tùm, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Bạch Nghệ mừng rỡ mà hơi mở to mắt, có vẻ như rốt cuộc chạm phải thứ gì đó, sau đó cẩn thận rút ra.

Vừa thấy thứ Bạch Nghệ cầm trên tay, toàn thân Quý Ngôn đều bắt đầu phát run.

Trong tay Bạch Nghệ là một chiếc bút ghi âm màu đen nhỏ xinh, trên bút ghi âm còn hiển thị dòng chữ phát sáng, hiển nhiên vẫn đang ghi âm.

Quý Ngôn hoảng hốt, có thứ gì đó lạnh lẽo chạy thẳng từ xương sống lên đỉnh đầu.

Là ai đặt trong chậu cảnh này? Còn có thể là ai! Chỉ có người kia hôm qua đến thăm Tần Vị rồi đứng ở cửa sổ, giả bộ vô tình nghịch chậu cảnh này, chỉ có người kia mới có thể để bút ghi âm ở đây để tìm hiểu chuyện cậu ta muốn biết, cũng chỉ có người kia mới có thể nhờ được Bạch Nghệ giúp cậu ta lấy bút ghi âm trong phòng bệnh ra ngoài!

Quý Trạch, Quý Trạch, Quý Trạch…

Quý Ngôn cảm thấy linh hồn mình đang run lẩy bẩy, không thể khống chế mà chìm vào nỗi sợ hãi vô cùng tận. Cuộc nói chuyện giữa anh với Tần Vị đêm qua chắc chắn cũng bị ghi lại, nếu Quý Trạch nghe thấy… Quý Ngôn ngây ngốc nhìn bóng lưng xa dần của Bạch Nghệ, trong lòng ngập tràn đau thương, có thứ gì đó vốn đã lệch khỏi quỹ đạo nay lại càng chếch xa.

Quý Trạch cũng sắp biết sự thực rồi.

Rõ ràng anh đã chết, vậy mà sau khi huỷ hoại cuộc sống yên lành của Tần Vị, anh lại chuẩn bị phá hỏng cuộc sống của em trai anh.

Quả nhiên… anh lại phạm phải tội lỗi nặng nề.