Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 38




“Tần Vị, tôi sắp kết hôn rồi.”

Tần Vị sặc bia, ra sức ho sặc sụa, cả gương mặt đều đỏ lên, như thể nghe thấy chuyện gì đáng sợ lắm. Nhìn Thẩm Đình Thiên ngồi trên sô pha, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc, Tần Vị kinh ngạc đến há hốc miệng.

“Với… Với Nguỵ Nguy?” Tần Vị khó khăn lắm mới thở xuôi được một hơi, lên tiếng hỏi.

“Hỏi thừa, không thì có thể với ai?” Thẩm Đình Thiên lập tức trợn trắng mắt, lườm Tần Vị một cái.

“Hai người rốt cuộc… nhất trí rồi?” Tần Vị đã không nhớ được Thẩm Đình Thiên đã coi hắn thành thùng rác tri kỷ bao nhiêu lần, ngày ngày nhồi nhét vấn đề tình yêu tình báo với Nguỵ Nguy vào đầu mình, ngay cả những việc lông gà vỏ tỏi mà cũng có thể làm ầm lên như tận thế đến nơi, hắn còn tưởng rằng hai người kia vẫn sẽ tiếp tục vần qua vần lại thế mãi nhiều năm nữa chứ.

“Không.” Thẩm Đình Thiên trả lời lưu loát: “Tôi định ép hôn.”

“…” Tần Vị lại suýt sặc, dứt khoát đặt lon bia đang cầm trong tay xuống bàn, chỉ sợ uống thêm mấy ngụm nữa là sẽ phun hết ra. “Thế nên chuyện này thực ra Nguỵ Nguy còn chưa biết?”

“Suốt ngày xem mặt xem mặt, rõ ràng tôi với Nguỵ Nguy tương thân tương ái, tình chàng ý thiếp, sao cứ phải lằng nhằng mãi thế?” Thẩm Đình Thiên trừng mắt, vẻ mặt cáu giận, nói một cách đương nhiên: “Tôi sẽ cưới Nguỵ Nguy, sau đó trực tiếp kéo đi hưởng tuần trăng mật, tiện thể đi đăng ký luôn. Hề hề, không ai tìm được bọn tôi, bọn tôi cũng hết cách.”

Tần Vị câm nín, chắc Nguỵ Nguy lại làm chuyện gì kích thích đến Thẩm Đình Thiên đây mà.

Có thể chọc cho Thẩm Đình Thiên ức chế đến mức này, e rằng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa Thẩm Đình Thiên tuyên bố muốn ép hôn vậy thôi chứ biết đâu tên nhãi Nguỵ Nguy kia cũng đang chờ Thẩm Đình Thiên bày trò ấy chứ.

“Cậu tìm tôi làm gì?” Tần Vị sẽ không ngu ngốc đến nỗi cho rằng tên nhãi Thẩm Đình Thiên này chỉ đơn giản là đến báo cho hắn một tiếng.

“Bởi vì tôi không biết kết hôn thì phải làm gì.” Thẩm Đình Thiên ra vẻ ham học mà xin Tần Vị chỉ dạy.

“Tự đi tìm công ty tổ chức sự kiện! Cậu tưởng tôi biết chắc?” Tần Vị trừng mắt, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Đình Thiên, thằng nhãi này cứ không có việc gì là lại đến nhà hắn phá.

“Trước lạ sau quen mà.” Thẩm Đình Thiên nhíu mày, còn Tần Vị thì đã điên tiết đến nỗi muốn đá Thẩm Đình Thiên ra khỏi nhà. Hắn đúng là đã từng kết hôn, nhưng lúc đó tất cả đều giao cho người khác xử lý, trước lạ sau quen cái khỉ gì.

“Vậy… đến hôm đó tôi kết hôn, cậu nhất định phải kéo Nguỵ Nguy đến cho tôi, với cả không được nói với cậu ta tôi muốn ép hôn!” Thẩm Đình Thiên hơi híp mắt, nghiêm túc nhìn Tần Vị.

“…” Tần Vị bĩu môi, quả nhiên đây mới là trọng điểm. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Thẩm Đình Thiên, Tần Vị không khỏi thở dài, dù sao cho dù Thẩm Đình Thiên không nói, cái tên Nguỵ Nguy khôn khéo kia làm sao có thể không biết. Nhưng mà thôi, cứ giúp Thẩm Đình Thiên theo lời cậu ta nói đi vậy: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Thẩm Đình Thiên mừng rỡ, nhướn mày cười vui vẻ: “Đến lúc đó tôi sẽ lấy ít tiền mừng của cậu hơn!”

“…” Tần Vị hối hận vì đã đồng ý quá nhanh, còn chưa kết hôn mà Thẩm Đình Thiên đã tính đến chuyện tiền mừng rồi.

“Tôi phải đi xử lý chuyện quyết định cả cuộc đời tôi!” Đàm phán với Tần Vị xong, Thẩm Đình Thiên lập tức phấn chấn bật một lon bia trên bàn tu một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy phi ra cửa, lúc ra cửa còn vẫy vẫy tay với Tần Vị đang ngồi trên sô pha: “Tối nay! Tối nay tôi nhất định sẽ thông báo thời gian cho cậu!”

Tần Vị gật gật đầu, hắn suýt nữa còn cho rằng Thẩm Đình Thiên sẽ nói mấy câu như là sợ đêm dài lắm mộng, tối nay sẽ lập tức kết hôn với Nguỵ Nguy…

Kết hôn… ư?

Tần Vị lại cầm lon bia vừa bật nắp trên bàn trà lên uống vài ngụm, ánh mắt sâu xa khó dò dõi về phía hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Hôm nay là sinh nhật Quý Trạch, chắc lúc này Quý Ngôn đã đi tìm Quý Trạch rồi nhỉ.

Đến tối, tin nhắn và điện thoại của Thẩm Đình Thiên quả nhiên kéo tới ùn ùn, Tần Vị dập máy nhiều lần, nhưng vài giây sau Thẩm Đình Thiên lại gọi lại.

Cũng không biết nói chuyện với Thẩm Đình Thiên bao nhiêu lâu, dưới sàn nhà đã chất đầy lon không, ngày Thẩm Đình Thiên ép hôn rốt cuộc cũng được xác định, ngay cả những vấn đề to to nhỏ nhỏ khác cũng được giải quyết gần hết. Tần Vị cảm thấy đây không còn là vấn đề thùng rác tri kỷ nữa, mà là giống như đang gả chồng cho con gái mình vậy, thứ gì cũng phải quan tâm.

Đợi đến khi cuộc điện thoại cuối cùng của Thẩm Đình Thiên kết thúc, Tần Vị cảm thấy toàn thân mình đều rã rời.

Quả nhiên Quý Ngôn nhà mình vẫn tốt nhất…

Tần Vị nhìn đồng hồ, nghĩ đến chuyện hơn một tiếng nữa thôi là có thể trông thấy Quý Ngôn, khoé miệng hắn không khỏi vẽ nên một nụ cười.

Đến hai rưỡi sáng, Tần Vị thấy Quý Ngôn.

Quý Ngôn của hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng mệt mỏi gầy yếu gần như hoà vào màn đêm. Người nọ cứ thế lẳng lặng đứng nhìn bầu trời đêm đen như mực ngoài cửa sổ, có thể trông thấy gương mặt tuấn tú mà trắng bệch của người nọ lờ mờ phản chiếu trên lớp thuỷ tinh.

Quý Ngôn chậm rãi xoay người, vẻ mặt ôn hoà, nhẹ nhàng mỉm cười gọi tên Tần Vị.

Tần Vị cảm thấy mình hoàn toàn không tài nào rời mắt khỏi người nọ, trái tim trong lồng ngực dường như bị thứ gì đó đập mạnh, chỉ cần bị Quý Ngôn nhìn như vậy thôi là đầu óc gần như trống rỗng, như thể toàn bộ thế giới của mình đều sa vào đôi mắt Quý Ngôn.

Hắn biết mình yêu người đàn ông trước mặt này, cảm giác ấy không thể tái hiện trên bất kỳ người nào khác, chỉ cần nhìn như vậy thôi là đã như cảm thấy có một nguồn sáng ấm áp nào đó toát ra từ người Quý Ngôn, khiến cho mình mãi mãi không thể rời mắt. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, trong dòng thời gian vĩnh hằng, chỉ có một mình Quý Ngôn mới có thể nhận được tình yêu của Tần Vị.

“Đang nhìn gì thế?” Tần Vị bước lại gần, ôm Quý Ngôn vào lòng.

“Đèn.” Quý Ngôn nói: “Ban đêm ở thành phố X không thể trông thấy nhiều đèn như vậy.”

Tần Vị cúi đầu nhìn đường phố, đúng là toàn bộ thành phố đều được bao phủ dưới ánh đèn rực rỡ, vẫn còn rất nhiều xe lưu hành trên đường. Cho dù sắp đến mùa đông, thành phố về đêm như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy hiu quạnh.

“Cậu thích nơi này hay là thành phố X?” Tần Vị đưa tay vuốt ve gương mặt lạnh như băng của Quý Ngôn, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Quý Ngôn, Tần Vị bổ sung một câu: “Nếu như cậu thích thành phố X, tôi sẽ về với cậu.”

Cơ thể Quý Ngôn hơi run lên, Tần Vị không nói dẫn anh về, mà là cùng về với anh, mà trở về đồng nghĩa với việc bỏ lại tất cả nỗ lực suốt bao nhiêu năm nay của Tần Vị ở thành phố này. Dường như chỉ cần Quý Ngôn gật đầu là Tần Vị có thể mặc kệ tất cả. Nhưng Tần Vị không thèm để ý, Quý Ngôn lại để ý.

“Không, tôi thích nơi này, ban đêm ở thành phố X rất vắng vẻ.” Quý Ngôn khẽ khàng lắc đầu, không nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ nữa, mà là xoay người ngồi xuống sô pha.

“Đi thăm Quý Trạch à?” Tần Vị đương nhiên là ngồi xuống theo Quý Ngôn.

“Ừ.” Quý Ngôn mỉm cười bất đắc dĩ, vô cùng khổ não: “Ngay cả sinh nhật mà mặt Quý Trạch vẫn lạnh như tiền, khó khăn lắm mới có một đàn em trước kia đến chúc mừng sinh nhật, nó còn chẳng để tâm gì đến lòng tốt của người ta.”

“Rõ ràng là sinh nhât, nó lại coi như ngày thường.” Quý Ngôn hơi cau mày, tức giận mà phàn nàn với Tần Vị: “Trước đây lúc nào cũng nói tôi không biết tự chăm sóc bản thân, đúng là không biết những lời này nên để ai nói.”

“Hai anh em cậu đều như nhau, chẳng ai nói ai được.” Nhìn bộ dạng cáu giận phàn nàn của Quý Ngôn, Tần Vị bật cười, giơ tay vuốt tóc Quý Ngôn: “Nhưng mà Quý Trạch trông có vẻ đáng tin hơn cậu một chút.”

Quý Ngôn trừng mắt nhìn Tần Vị, hất tay Tần Vị trên gương mặt mình ra.

“Phải rồi, Thẩm Đình Thiên chuẩn bị kết hôn đấy.” Tần Vị bắt lấy tay Quý Ngôn, bàn tay ấm áp vuốt ve ngón tay Quý Ngôn.

“Kết hôn?” Quý Ngôn giật mình: “Với ai?”

“Ngoài Nguỵ Nguy ra còn có thể là ai?” Nghĩ đến việc Thẩm Đình Thiên hôm nay đẩy cho mình cả đống phiền phức, Tần Vị lại không nhịn được mà cau mày, thằng nhãi này ngay cả chuyện kết hôn của mình mà cũng không để người khác yên “Nhưng mà cậu ta nói muốn ép hôn, chỉ còn chờ chúng ta gạt Nguỵ Nguy rồi sau đó trực tiếp đưa Nguỵ Nguy đến giáo đường cho cậu ta.”

Quý Ngôn phì cười, hoàn toàn không ngờ Thẩm Đình Thiên lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy: “Liệu Nguỵ Nguy có tức giận không?”

“Nguỵ Nguy?” Tần Vị nhíu mày, nói một cách bất đắc dĩ: “Có khi giờ cậu ta đang âm thầm đắc ý kìa, làm sao Nguỵ Nguy có thể không nhận ra chút xiếc vặt này của Thẩm Đình Thiên.”

Nguỵ Nguy chỉ việc thoải mái chờ bị ép hôn mà thôi, chỉ khổ Tần Vị lao lực gả Thẩm Đình Thiên đi.

“Đã xác định ngày chưa?” Quý Ngôn nhìn Tần Vị.

“Rồi, hai mươi tháng mười hai.” Tần Vị gật đầu, cứ cảm thấy ngoại trừ công tác tổng kết cuối năm, mình lại có thêm việc phiền toái phải làm.

“Cũng sắp đến rồi nhỉ.” Quý Ngôn tính tính ngày, tính theo thời gian kết hôn bình thường thì có vẻ hơi vội.

Sau đó, Tần Vị và Quý Ngôn tiếp tục tán gẫu về đề tài Thẩm Đình Thiên ép hôn rất lâu, Quý Ngôn cũng bắt đầu tò mò hỏi Tần Vị về chuyện trước đây của Thẩm Đình Thiên và Nguỵ Nguy, chỉ cảm thấy Thẩm Đình Thiên và Nguỵ Nguy có thể vui vẻ bên nhau nhiều năm như vậy thực sự rất tốt.

Quý Ngôn dịu dàng nhìn Tần Vị, người này vẫn như trước đây, cứ nói chuyện với mình là lại thao thao bất tuyệt. Ngón tay Quý Ngôn hơi run, khẽ rũ mắt xuống rồi lại bình thường trở lại, cười nghe Tần Vị nói chuyện.

Nửa tiếng thực sự trôi qua rất nhanh, luôn cảm thấy mới nói một lúc đã đến ba giờ sáng.

Nụ cười trên miệng Quý Ngôn rốt cuộc cũng có thể gỡ xuống.

Suốt bảy năm này, anh không có bất cứ tiến bộ nào, tiến bộ duy nhất có lẽ chính là giấu mình dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ.

Tựa như lời Quý Trạch nói, anh chỉ là một kẻ nhát gan, chỉ biết trốn trong cái vỏ yếu đuối của mình một cách nhu nhược, làm bộ mình không hề hấn gì cả.

Quý Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng trên đường phố nửa đêm về sáng vẫn rực rỡ chói mắt là thế, anh không thích nơi này.

Màn đêm lắng sâu, thành phố sáng rực ánh đèn, nhưng đối với Quý Ngôn, tất cả chẳng qua cũng chỉ là phồn hoa giả tạo mà thôi.

Quý Ngôn chậm rãi nâng bàn tay mảnh khảnh trắng bệch lên thử chạm vào lớp kính, nhưng bàn tay anh lại trực tiếp xuyên qua, chỉ đụng tới một khoảng không trống rỗng.

Hàng đêm, anh đều ngắm nhìn thành phố ồn áo náo nhiệt này, bản thân lại lạc lõng trong một thế giới lạnh lùng khác.

Tiến lên phía trước một bước nhỏ, Quý Ngôn cúi đầu nhìn mặt đất xa xa, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Cả người rơi tự do giữa không trung, trong chớp mắt ấy, anh cảm thấy mình như rốt cuộc được giải thoát, thân hình nhẹ bẫng không có trọng lực, tất cả âm thanh bên tai tựa như bất chợt trở nên trì trệ, nhưng tư duy lại trở nên đặc biệt rõ ràng, như thể rốt cuộc thoát khỏi mọi ràng buộc và xiềng xích.

Trong đầu hiện lên những chuyện đã qua, tất cả tất cả.

Anh nhớ lại rất nhiều chuyện, về mẹ anh, về Tần Vị, về Quý Trạch, về Tương Phàm, và về cả rất nhiều người đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Người đứng dưới ánh đèn nói muốn tặng cả đời cho mình kia, còn có người ngồi trong bóng tối nhìn bánh sinh nhật, rơi lệ nói yêu mình kia, họ đều vì mình mà bỏ ra hết thảy những gì tốt đẹp nhất, cuối cùng lại chỉ có thể chôn vùi tất cả vào trong bóng tối. Người không bao giờ có thể gặp được nữa, những tháng ngày không thể quay trở lại, những lời hứa mãi mãi không thể thực hiện, tất cả sẽ chỉ đè nặng lên vết thương đau đến quặn lòng mà thôi.

Mệt mỏi quá.

Quý Ngôn nằm trên mặt đất, chỉ trông thấy bầu trời đen như mực, mà khoảng cách giữa anh và thế giới này càng ngày càng xa.

“Tôi đã chết rồi.”

Quý Ngôn nhẹ nhàng nói, nước mắt cũng chậm rãi trượt khỏi khoé mắt theo âm thanh vỡ vụn kia.

Anh dường như không trông thấy điểm tận cùng của bóng tối.

Nhưng anh biết, ắt sẽ có một nơi tận cùng đang chờ đợi mình.