Ngày tổ chức triển lãm tranh của Quý Ngôn thoáng chốc đã đến.
Ngoài sự tưởng tượng của Quý Ngôn, nơi tổ chức triển lãm rất rộng, quy mô cũng rất to, ánh đèn cam, bức tường vàng, sàn nhà trơn, mỗi bức tranh đều được đóng khung cẩn thận treo trên tường, còn có ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống từ đỉnh bức tranh, khiến mỗi bức tranh đều trơ nên nổi bật.
Một nơi rộng rãi sang trọng như vậy lại dùng để tổ chức triển lãm tranh cho một người nhỏ bé vô danh, Quý Ngôn không khỏi líu lưỡi. Quý Trạch đúng là rất nhọc lòng vì mình. Nhưng mà, chẳng lẽ Quý Trạch… dùng toàn bộ số tiền trong tờ chi phiếu kia vào buổi triển lãm tranh này?
Quý Ngôn không có gì để lại cho cậu em trai Quý Trạch này, thứ đáng giá duy nhất chính là tờ chi phiếu này. Ban đầu Quý Ngôn vốn không muốn nhận tờ chi phiếu này, nhưng lại sợ nếu như không nhận mẹ Tần Vị sẽ không yên tâm, vì thế lại nhận. Nhưng anh cũng không cần dùng tiền vào việc gì cả, vì thế giữ lại phòng cho sau này có chuyện gì thì dùng.
Cho nên, trước khi chết, Quý Ngôn đã để lại chi phiếu và thư cho Quý Trạch, nghĩ rằng dù sau này Quý Trạch có cưới vợ hay mua nhà thì đều có thể sử dụng, phận làm anh trai như anh coi như đã cống hiến một chút cho đời sau nhà họ Quý.
Nào ngờ, Quý Trạch lại đổ hết số tiền này lên Quý Ngôn.
Không biết Quý Trạch làm thế nào, thời gian trên vé vào triển lãm là từ ba đến năm giờ chiều, mệt mỏi lên kế hoạch suốt bao nhiêu lâu như vậy, cuối cùng triển lãm chỉ kéo dài hai tiếng.
Mặc dù Tần Vị không lấy vé, nhưng ngày hôm sau hắn lập tức để thư ký đi lấy rồi phân phát toàn bộ. Mà cũng không biết Quý Trạch và Tương Phàm rốt cuộc đã tự gửi đi bao nhiêu vé, nhưng vừa đến ba giờ, trong triển lãm đã có rất nhiều người.
Có rất nhiều người đến, hầu hết Quý Ngôn đều không quen, nhưng có một vài họa sĩ có một chút danh tiếng cũng được mời đến. Một số người quen biết Quý Ngôn trông thấy Tần Vị cũng chỉ làm bộ như không thấy mà tránh đi, Quý Ngôn cũng chỉ có thể thở dài.
Nhưng phần lớn đều là người quen của Tần Vị. Ngoài nhóm Mạc Ngạn Thành, Thẩm Đình Thiên, còn có nhân viên trong công ty Tần Vị. Trông thấy Tần Vị, mọi người đều đến gần lễ phép chào hỏi với Tần Vị, mà Tần Vị chỉ hơi gật đầu đáp lại. Mẹ Tần Vị cũng đi theo Tần Vị xem tranh, sắc mặt hơi tiều tụy. Xem một hồi, vành mắt bà đỏ lên, lén lén lút lút cúi đầu gạt nước mắt.
Tần Vị mặc comple đen thẳng thớm, thắt caravat, bề ngoài ủ rũ suốt nhiều ngày rốt cuộc cũng được xử lý sạch sẽ gọn gàng trở lại, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt. Hắn cứ thế đi từ bức tranh đầu tiên, chăm chú xem từng bức từng bức, đi qua từng bức từng bức.
Ở đây quả nhiên không có bức tranh nào vẽ Tần Vị, mà hầu hết đều là phong cảnh, mà cảnh sắc nhiều nhất trong phong cảnh chính là hồ nước. Đó là hồ nước trong trường đại học mà Tần Vị và Quý Ngôn từng học, đi bộ từ ký túc xá đến khu phòng học luôn phải vòng qua nó.
Cảnh sắc mà Quý Ngôn thích nhất, chính là hình ảnh mặt trời lặn xuống hồ.
Màu sắc chân trời chuyển dần từ xanh thẳm đến đỏ sẫm, giao tuyến giữa bầu trời với mặt hồ nhuộm một màu đỏ mê li, hóa thành một cảnh sắc đẹp nhất. Chân trời xa xôi phiêu đãng những áng mây hồng như những chùm anh đào, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh an tường.
Rừng cây nhỏ ở bờ bên kia hồ nước được ánh chiều tà vàng rực chiếu ra một khoảnh bóng đan xen; giữa hồ có một hòn đảo rất nhỏ, thiên nga trắng định cư ở đó luôn nhàn nhã đạp nước, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước.
Đó là nơi Quý Ngôn yêu nhất, vì yêu thích nên muốn dùng bút vẽ lưu giữ lại. Mới đầu Quý Ngôn luôn không vẽ đẹp được, không thể nào hài lòng. Sau đó anh cứ thế vẽ đi vẽ lại, mãi cho đến khi anh có thể lưu giữ lại cả một khung cảnh hoàn chỉnh, giống như anh đã cô đọng lại một Tần Vị hoàn chỉnh trong thế giới của mình vậy.
Cạnh hồ còn có một chiếc ghế gỗ dài, dùng để người ta có thể dừng lại thưởng thức cảnh sắc nơi này.
Trước kia Quý Ngôn và Tần Vị đã từng ngồi ở đó.
Sau đó chỉ còn lại Quý Ngôn.
Hiện giờ, không có một bóng người.
Bốn giờ đúng, đèn trong sảnh triển lãm tối mờ đột nhiên được bật lên, cả triển lãm lập tức sáng rực.
Sau đó Quý Trạch xuất hiện, một người không bao giờ thích nổi bật xuất hiện trước mắt mọi người. Comple xám caravat đen, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng không lẫn vào đâu được ấy, Quý Trạch bước lên bục sân khấu được dựng tạm thời, vỗ tay một cái. Sự chú ý của mọi người hiển nhiên bị Quý Trạch dẫn dắt, đều đổ dồn ánh mắt về phía Quý Trạch.
“Tôi là Quý Trạch, em trai Quý Ngôn. Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến tham dự buổi triển lãm tranh của anh trai tôi.” Quý Trạch thản nhiên nói, sau đó thành khẩn cúi người một cái.
“Triển lãm tranh được tổ chức ở thành phố Z vì người anh tôi yêu sinh sống ở nơi này. Lý do tổ chức vào ngày hôm là vì hôm nay là sinh nhật anh trai tôi.” Quý Trạch lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người. Khi ánh mắt chạm phải Tần Vị, trên gương mặt lạnh như băng của cậu ta lại hiện lên một nét cười châm chọc.
“Hôm nay là sinh nhật anh trai tôi, tôi tổ chức buổi triển lãm này tặng anh trai tôi, cũng mời người mà anh tôi yêu nhất đến tham dự triển lãm tranh của anh ấy. Tôi nghĩ đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà tôi có thể tặng cho anh ấy.”
Người dưới đài bắt đầu xì xào bàn tán, không biết đang thảo luận Quý Ngôn rốt cuộc là ai, hay là đang thảo luận người Quý Ngôn yêu là người nào. Thậm chí có vài người còn nhỏ giọng thảo luận, có phải là người này cố tình tổ chức triển lãm tranh ở thành phố Z để cầu hôn hay không.
Đa số mọi người đều không biết Quý Ngôn đã chết, càng không biết người Quý Ngôn yêu nhất chính là Tần Vị.
“Đây là triển lãm tranh của anh trai tôi, tôi cũng không muốn nói gì nhiều. Chỉ là tôi còn chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật cho anh trai tôi, tôi muốn mời ngài Tần Vị – người đã tài trợ cho tôi tổ chức buổi triển lãm tranh lần này – lên giúp tôi cắt nhát dao đầu tiên.” Quý Trạch mỉm cười nhìn về phía Tần Vị, giơ tay lên vỗ vỗ. Mà người dưới đài nghe thấy tên tổng giám đốc Tần cũng lập tức vỗ tay phụ họa, thậm chí có một số người còn hô ra tiếng.
“Nếu như không có giám đốc Tần tài trợ, chỉ e triển lãm tranh của anh trai tôi sẽ không bao giờ tổ chức được.” Làm bộ như không trông thấy sắc mặt u ám của Tần Vị, Quý Trạch thản nhiên mời Tần Vị lên sân khấu.
Tần Vị lạnh mặt, bước lên sân khấu trong ánh mắt tiếng vỗ tay của mọi người. Một chiếc bánh gato rất lớn được đưa ra, đặt lên trên giá. Quý Trạch đưa dao cho Tần Vị, sau đó mở hộp bánh ra.
Chiếc bánh rất lớn, được thiết kế vuông vắn, trên bánh là một bức tranh được vẽ bằng bơ, dùng siro hoa quả làm phẩm màu. Một trong số những bức tranh của Quý Ngôn cứ thế được vẽ lên chiếc bánh sinh nhật này.
Trong tranh là một hình người u ám co ro trong bóng tối, sau lưng người đó là một đôi cánh hoàn chỉnh, nhưng trên cánh lại có những tia nứt, mơ hồ xẻ đôi cánh trắng tinh thành nhiều mảnh.
Tần Vị ngây ngẩn, cả người như bị đóng băng. Ánh mắt Quý Trạch nhìn Tần Vị vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Tần Vị kéo toàn bộ thế giới của Quý Ngôn vào quỹ đạo của hắn, cuối cùng lại đẩy Quý Ngôn đến vách núi.
Hoặc có lẽ Tần Vị vốn muốn cho Quý Ngôn một khu rừng, nhưng cuối cùng Quý Ngôn lại bị nhốt trong một chiếc lồng mang tên Tần Vị.
“Đây là bức tranh mà tôi thích nhất.” Quý Trạch dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói với Tần Vị: “Bởi vì, rốt cuộc anh tôi đã nhận ra anh là người thế nào.”
“Anh tôi yêu anh, anh lại cầm dao…” Quý Trạch đặt tay lên cổ tay Tần Vị, sau đó đè mạnh xuống, lưỡi dao cứ thế trực tiếp cắt ngang đôi cánh của người trong tranh, chia lìa thành hai nửa.
“…Tự tay chặt đứt đôi cánh của anh tôi, nhưng đến cuối cùng anh lại không cần anh ấy nữa.”
Quý Ngôn rời khỏi Tần Vị, chẳng khác nào một con chim mất đi đôi cánh.
—— Rơi xuống đất, tan xương nát thịt.