Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 23




Mẹ Quý Ngôn mất vào mùa đông.

Quý Ngôn đứng trong bệnh viện, cứ thế ngồi ngây ra trên băng ghế lạnh như băng, vừa ủ rũ vừa tuyệt vọng.

Lần đầu tiên Tần Vị lên giường với Quý Ngôn cũng là vào ngày này. Quý Ngôn ngồi ngoài hành lang bệnh viện, cả người đều như sắp sụp đổ, mà khi đó Tần Vị đã dẫn Quý Ngôn về nhà. Nói Tần Vị lợi dụng lúc sơ hở cũng được, nói Quý Ngôn cam chịu cũng được, lần đầu tiên của hai người thậm chí còn chưa thể nói là yêu nhau. Mà Quý Ngôn sau đó mặc dù không chạy trối chết, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng với Tần Vị.

Từ sau khi mẹ Quý Ngôn mất, Quý Ngôn trở nên rất ghét ở nhà một mình buổi tối. Ngôi nhà không có chút hơi người, hệt như một hố đen, vừa âm u vừa cô độc. Sự trống rỗng và lạnh lẽo ấy đôi khi sẽ ăn mòn trái tim, khiến người ta cảm thấy cô độc đến nỗi như không hề tồn tại.

Mà khi đó, Tần Vị luôn tìm mọi lý do để đến nhà tìm Quý Ngôn, nhưng Quý Ngôn đều không để ý mà nhốt Tần Vị ngoài cửa. Đã sai một lần, Quý Ngôn đương nhiên sẽ không trượt dài trên sai lầm. Dù thế nào, Quý Ngôn cũng sẽ không dây dưa lằng nhằng với Tần Vị.

Quý Ngôn nhớ cơn đau khi bị mạnh mẽ xâm nhập, cũng nhớ rõ nhiệt độ cơ thể nóng rực của người kia.

Tần Vị điên cuồng hôn anh, không ngừng nói bên tai anh rằng hắn yêu anh, hắn muốn anh, hắn sẽ chăm sóc anh cả đời.

Cứ một lần tiếp một lần như vậy, như thể muốn khắc vào đầu Quý Ngôn, muốn quên cũng không được.

Nhưng Quý Ngôn nhớ không nổi, không thể nhớ, cũng không dám nhớ.

Tần Vị không chán nản, cũng không giận, tất cả tính nóng trước đó như đều dịu lại trước mặt Quý Ngôn. Cho dù vẻ mặt Quý Ngôn lạnh như băng, hắn vẫn có thể cười rực rỡ. Ngày nào Tần Vị cũng đứng dưới lầu chờ Quý Ngôn đến trường, đa số thời gian đều dính lấy Quý Ngôn, sau đó về nhà với Quý Ngôn, bị Quý Ngôn trực tiếp chặn ngoài cửa, sau đó lại tiếp tục một ngày mới.

Quý Ngôn quen biết Tần Vị đã lâu, chỉ cho rằng Tần Vị nhất thời hứng khởi. Tần Vị chính là người như vậy, khi hứng thú luôn rất chuyên chú nhiệt tình, nhưng hết hứng thú rồi thì chẳng còn gì cả. Mà Quý Ngôn cũng chỉ là đột nhiên bị Tần Vị để ý mà thôi, hoặc là… Tần Vị chỉ quá thương hại Quý Ngôn nên mới làm như vậy.

Quý Ngôn có thể là bạn của Tần Vị, nhưng không thể tiến thêm một bước nữa. Bởi vì, Quý Ngôn khác Tần Vị. Quý Ngôn đã trắng tay, chỉ còn lại chính mình. Nếu anh thực sự thích Tần Vị, anh sẽ chẳng còn gì nữa.

“Hôm nay có tuyết, rất lạnh. Nhớ bật hệ thống sưởi hơi trong nhà, ngày mai dậy nhớ mặc nhiều quần áo một chút, tôi chờ cậu ngoài cửa cùng đến trường.” Tần Vị đứng bên cạnh Quý Ngôn, quần áo rất dày, rõ ràng là thể chất nóng mà ăn mặc như một con gấu, còn đeo cả găng tay rất dày, không ngừng lải nhải vào tai Quý Ngôn. Dù Quý Ngôn không để ý đến hắn, hắn cũng có thể lải nhải mãi như vậy được.

Quý Ngôn mở cửa, không để ý đến lời Tần Vị nói, lập tức vào nhà đóng cửa. Đúng là sáng nào Tần Vị cũng đến chờ anh đi học, có mấy lần Quý Ngôn cố tình dậy sớm, khiến Tần Vị không bắt kịp anh. Chỉ là mấy ngày gần đây, dù Quý Ngôn dậy sớm đến đâu, Tần Vị cũng đến sớm hơn, ngày nào cũng đứng trước cửa, mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng mà vẫn cười vẫy tay với anh.

Rốt cuộc đến khi nào Tần Vị mới từ bỏ hành vi nhàm chán này?

Quý Ngôn không biết, anh cũng chỉ có thể chờ.

Sau đó, một hôm trời đổ tuyết, tuyết rất lớn, thế giới ngoài cửa sổ nhanh chóng biến thành tầng tầng tuyết trắng. Mẹ Quý Ngôn rất thích ngày tuyết, trước khi mất còn cười nói có lẽ năm nay sẽ có tuyết. Đáng tiếc, bà còn chưa nhìn thấy tuyết đã đi.

Trời về đêm âm u mịt mù, khoảng tuyết dưới đèn đường nhiễm lên một vầng sáng. Ráng vàng chiếu lên lớp tuyết thật dày, tựa như có một lớp sương mang theo ánh sáng mỏng manh trôi trong không khí.

Quý Ngôn mặc áo len đi ra ngoài. Tuyết rất lớn, từng chùm hoa tuyết chậm rãi xoay vòng trên không trung rồi bay xuống, gió lạnh thổi vào mặt buốt đến thấu xương. Nhưng dù sao trái tim cũng đã không ấm lại được, cơ thể lạnh một chút cũng không sao.

Sau đó, Quý Ngôn trông thấy.

Bóng người xanh thẫm kia co rúc vào góc tường, ngồi khoanh chân, gục đầu như đang ngủ. Trên đầu người nọ đội một chiếc mũ rất dày, mà tuyết đã chất một tầng trên mũ. Người nọ hình như rất lạnh, ấp tay vào lòng, mà bên cạnh vẫn là chiếc cặp sách màu đen kia.

Bóng người nọ được ánh sáng kéo đi rất dài. Tuyết còn đang bay, không biết qua đêm nay, người này liệu có trực tiếp bị tuyết vùi lấp hay không.

Một lát sau, cơ thể người nọ đột nhiên run lên, bất chợt bừng tỉnh, dường như bị lạnh đến phát run. Trong không trung truyền đến vài tiếng lẩm bẩm càu nhàu của thiếu niên kia. Hắn dùng bàn tay đeo găng chà xát cơ thể để làm ấm người. Bông tuyết bay lượn rơi trên vai hắn, mái tóc cũng che kín một lớp trong suốt, ướt đẫm mà dính vào trán. Đôi mắt hắn đen nhánh, sắc mặt tái nhợt, môi hơi xanh lại.

Sau đó, người kia ngẩng đầu lên, lại lơ đãng đối diện với Quý Ngôn. Hắn hơi sửng sốt.

Ánh mắt kia, Quý Ngôn nghĩ không chỉ mình anh rơi vào trong đó, không chỉ mình anh cảm thấy đây là vận mệnh.

Chỉ là Quý Ngôn có một ảo giác, cảm thấy quỹ đạo của mình đã bị Tần Vị kéo vào thế giới của hắn từ cái nhìn kia, một đi không trở về.

“Sao cậu chỉ mặc áo len đã ra đây! Muốn bị cóng chết à!” Người đầu tiên phản ứng chính là Tần Vị, hắn trừng mắt đứng bật dậy, sau đó suýt nữa lảo đảo ngã xuống: “Quý Ngôn, cậu hăng hái thật đấy, nửa đêm nửa hôm ra ngoài ngắm tuyết, mau vào nhà đi!”

Tần Vị tức giận cau mày, sau đó dùng đôi chân đông cứng lảo đảo đi về phía Quý Ngôn, run run rẩy rẩy cởi áo khoác ra, cấp tốc trùm lên người Quý Ngôn.

“Tần Vị, cậu chờ tôi đi học bằng cách này sao?” Quý Ngôn hất tay Tần Vị ra, dường như không thể kiềm chế tâm tình thêm một phút nào nữa, trực tiếp ném mạnh áo khoác của Tần Vị xuống đất, trừng mắt nhìn Tần Vị, nhưng không biết sao giọng nói lại hơi run rẩy.

“Chờ tôi đến thì cậu đã chạy mất rồi. Nếu không phải cậu cứ lẩn tránh tôi, tôi cần gì phải ở luôn ngoài cửa để mà chờ cậu!” Tần Vị cau mày phản bác, nhưng lại nhanh chóng nhịn cơn tức, mím môi một cái, nhặt áo khoác dưới đất lên: “Nếu cậu không mặc thì quay vào nhà đi.”

“Tần Vị, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cứ theo đuổi tôi như vậy vui lắm à? Rốt cuộc cậu thích cái gì ở tôi? Cậu thích tôi vẽ tranh à? Tôi vẽ tranh là vì mẹ tôi thích, mẹ tôi đã mất tôi sẽ không vẽ tiếp nữa! Là vì tôi với cậu quen nhau lâu? Vì thế cậu nhàm chán, muốn vui đùa nên tìm đến tôi? Hay là, cậu cảm thấy thích lên giường với tôi? Có bao nhiêu người như vậy, cậu tìm ai chả được!” Quý Ngôn khản giọng gào, vành mắt đỏ bừng nhìn Tần Vị, âm thanh run rẩy phiêu đãng trong làn tuyết.

Điều khiến Quý Ngôn không thể chịu được nhất, chính là Tần Vị biết rõ anh đã chẳng còn gì mà vẫn nói thích anh.

Tần Vị hơi khựng lại, sau đó ngây người: “Trông cậu… như sắp khóc ấy.”

Chỉ một câu của Tần Vị, Quý Ngôn quên sạch lời mình định nói, nước mắt cứ thế rơi xuống khỏi hốc mắt đỏ bừng.

Tần Vị giang tay trùm áo khoác lên người Quý Ngôn, sau đó ôm chặt lấy Quý Ngôn. Sau đó hắn cau mày, hung ác nói vào tai Quý Ngôn.

“Quý Ngôn, rốt cuộc cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần, tôi thích cậu, tôi muốn ở bên cậu, tôi không muốn để lại cậu một thân một mình.”

Quý Ngôn không muốn nghe Tần Vị nói. Người kia vừa mở miệng, nước mắt anh lập tức rơi không thể ngừng, hoàn toàn không thể đè nén.

“Tần Vị, rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào?” Quý Ngôn chậm chạp giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lại Tần Vị.

Sau đó, Tần Vị nói——

“Quý Ngôn, cậu có thể cho tôi toàn bộ thời gian của cậu không?”

Tần Vị quá tham lam, hắn muốn tất cả thời gian của Quý Ngôn.

Tần Vị tham dự vào quá khứ của Quý Ngôn, dừng chân ở hiện tại của Quý Ngôn, ngay cả Quý Ngôn, Tần Vị cũng muốn chiếm đoạt hoàn toàn.

Quý Ngôn cứ thế đợi, đợi một ngày Tần Vị nói lời kết thúc, hắn chỉ nhất thời có hứng thú với Quý Ngôn mà thôi.

Nhưng mà, dần dần Quý Ngôn cũng nhận ra, ngày đó sẽ không đến.

Bởi vì hắn là Tần Vị, hắn là Tần Vị của Quý Ngôn.

Vì thế, cho dù Tần Vị nói phải đi, Quý Ngôn vẫn luôn tin tưởng, có một số người dù đi xa đến đâu, người đó vẫn sẽ trở về.

Chỉ là thời gian trôi mau, cảnh còn người mất.

“Ngủ một lúc đi.” Lại đến hai rưỡi sáng, Quý Ngôn bước đến ngồi xuống bên cạnh Tần Vị.

Tần Vị không nói gì, cũng không có phản ứng.

Quý Ngôn thở dài một tiếng, tính tình người này vẫn ngoan cố như trước kia. Quý Ngôn đặt tay lên cổ Tần Vị, sau đó ấn Tần Vị xuống chân mình. Tần Vị thuận theo đôi tay lạnh như băng, ngả xuống đùi Quý Ngôn, sau đó thất thần nhìn Quý Ngôn.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng Quý Ngôn rất nhẹ, vừa hỏi xong, Quý Ngôn mới nhớ ra câu hỏi này hoàn toàn là vô vị. Chắc chắn Tần Vị đang nghĩ đến Quý Ngôn, con người xa lạ mà hắn còn không nhớ nổi kia.

“Ắt hẳn cậu ấy trông rất đẹp khi vẽ tranh.” Tần Vị thì thào.

Trong ấn tượng mơ hồ không thể nhớ rõ của Tần Vị, Quý Ngôn mà hắn yêu kia chắc chắn có một mái tóc đen mềm mại, gương mặt trong sáng ôn hoà. Người nọ ngồi trước giá vẽ, cần cổ trắng nõn, mái tóc đen mềm rủ bên tai. Người nọ ngồi dưới ánh nắng nhạt, hơi cúi đầu, tay phải cầm bút, yên lặng vẽ tranh, bóng lưng ấm áp khiến người ta mê muội.

Sau đó, khi Quý Ngôn quay người lại nhìn mình, đôi mắt cậu ấy sẽ cong lên, đôi mắt trong veo linh động chứa đựng những hạt sáng nho nhỏ.

Đúng lúc này, Tần Vị ngước nhìn hồn ma trong suốt trước mặt. Cảnh tượng không rõ ràng trong trí nhớ dường như chồng lên hồn ma trước mắt. Tần Vị ngây ngốc giơ tay lên, muốn xoa mặt Quý Ngôn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, đôi mắt Tần Vị lại bị bàn tay phải lạnh như băng của Quý Ngôn che lại. Quý Ngôn nói: “Ngủ đi, nếu Quý Ngôn thực sự yêu cậu, nhất định sẽ đến tìm cậu trong mơ.”

Tay Tần Vị cứng đờ, sau đó chậm rãi rút về.

“Nếu cậu ấy không đến tìm tức là cậu ấy không yêu tôi sao?” Tần Vị nở một nụ cười sầu thảm, nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ lạnh như băng che trên mắt mình.

Quý Ngôn rũ mắt không trả lời.

Tần Vị, tôi ở đây bao lâu, tôi sẽ trông cậu bấy lâu.

Tôi ở lại nơi này trông cậu, trông cậu thay đổi thành bất kỳ bộ dạng nào trong khoảng thời gian ngưng trệ của tôi.

Sau đó, tôi vẫn sẽ yêu cậu, Tần Vị.