Chiều hôm đó.
Hắn cũng không về trường, cô đợi mãi trong phòng giáo viên, 1 tiếng rồi 2 tiếng rồi đến 4 tiếng, trời đã chập tối.
- Mộc Mộc, cậu còn đợi thầy ấy sao?
Quy Quy mở cửa ghé đầu vào nói.
- Tớ...
Cô định nói gì đó, nhưng đột nhiên ngừng lại, đôi mắt cụp xuống. Trái tim hơi nhói đau.
- Được rồi, đừng buồn nữa, tớ dẫn đi ăn, chịu không?
Quy Quy nhanh chóng bước vào, đôi tay quàng lên vai Mộc Mộc, miệng vẫn cười đến nỗi tít hết cả hai mắt.
Cô khẽ lắc đầu.
- Sao vậy?
- Cậu bao, tớ hết tiền rồi!
...????
[...]
- Được rồi, ok thôi! Đi nào.
Mộc Mộc đứng dậy, ánh mắt vẫn không đổi, trước lúc đi còn ngoái đầu nhìn lại lần nữa.
Anh ấy không về!
Anh ấy thực sự không nuối tiếc mình.
...
-----
Quán ăn Tanma, chuyên phục vụ đồ ăn vặt cho giới trẻ. Quán trang trí theo kiểu màu xanh là màu chủ đạo, xung quanh là các vật dụng vô cùng dễ thương, nào là gấu bông, ly, cốc, muỗng, ngoài ra còn có các tiểu mèo con vô cùng cute.
- Chuyện của thầy và cô đã lộ hết trường rồi, cậu tính thế nào, bọn họ đồn cũng nhanh thật.
Cô khẽ chau mày.
- Có phải bọn họ nói mình là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của người khác không?
- Cậu đang nói gì vậy? Người thứ 3 mới là cô ấy chứ!
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi lã chã trên bàn. Cô cúi mặt xuống, mái tóc dài che cả khuôn mặt.
- Hu Hu, Quy Quy ơi tớ làm sao đây? Hu Hu Hu Hu Hu ~~~
- A! Đừng khóc, đồ ăn ra rồi kìa!
Quy Quy hốt hoảng vội lấy giấy chùi nước mắt cho cô.
Cô chùi chùi nước mắt, nước mũi dính tèm lem, cô ngước mặt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặc dù được bao nhưng cũng không hề vui tí nào.
Quy Quy khẽ liếc cô, ánh mắt cô vẫn không chuyển rời, ngược lại còn kinh ngạc.
- Cậu nhìn gì vậy?
Quy Quy nhìn ra cửa sổ, hai mắt trợn tròn lên.
- Đó chẳng phải thầy Dương với cô Văn sao? Sao bọn họ lại đi cùng nhau...
Nơi bọn họ sắp vào chính là...khách sạn.
Tim cô như xé thành từng mảnh, chồng cô ngoại tình ngay trước mặt cô, cô có thể làm gì bây giờ, trong khi cô mới là người thứ 3...
Tâm trạng nặng nề, đôi mắt mệt mỏi nhắm vào, đầu khẽ đau, vì suy nghĩ chuyện đó mà cả đêm qua cô không ngủ được.
- Chắc có hiểu lầm thôi phải không?
-...
- Cậu...có yêu thầy không?
Quy Quy nhìn cô.
- Có...nhưng mà giờ thì sao chứ, anh ấy đã yêu người phụ nữ khác, còn dắt cả cô ta vào khách sạn rồi mà, cậu nghĩ xem mình nên làm gì bây giờ...
Cảm giác bị phản bội là như thế này sao...Đúng là thật đau mà...Nó cứ nhói nhói trong tim cô, muốn hét lên cũng chẳng được, giữ lại trong lòng cũng chẳng xong.
...
Trở lại về căn nhà mà cô và hắn đã từng sống chung, nơi đây lúc trước không phải rất vui vẻ sao, góc tường đó, hắn đã nhẹ nhàng hôn cô vì ghen, nơi đó cô đã từng học bài cùng hắn,...
Giờ chỉ còn lại là quá khứ...
12 giờ đêm.
Màn đêm im ắng đến đáng sợ, bóng người con gái vẫn đứng ở cửa sổ mong ngóng điều gì đó.
Đêm nay hắn không về!
Cũng phải, hắn cùng cô ta vào khách sạn cơ mà, sao có thể về đây được chứ. Cô sao giống "vợ hờ" vậy!
Chỉ còn lại sự cô đơn, trống trải, tiếng gió heo hút thổi vào căn phòng bị bóng đêm bao trùm kia, nỗi đau này ai thấu đây?
...
Két!
Cảnh cửa mở ra!
Một bóng người cao lớn bước vào. Cô hốt hoảng quay lại.
Hắn bước vào, cao cao tại thượng như một vị thần, lạnh lùng lãnh huyết.
- Em về rồi sao?
Hắn ôn tồn hỏi cô. Cô khẽ liếc lên chiếc áo sơ mi của hắn.
Một dấu son môi, chắc là...dấu tích sau vụ ân ái kia rồi!
- Chúng ta...li hôn đi!
Cô bất ngờ tuyên bố khiến hắn giật nảy mình.
- Em đang nói gì vậy?
Hắn tức giận hét lên, dồn cô vào bức tường, ánh mắt nổi rõ sự không vui.
- Không phải tôi là người thứ 3 sao, tôi làm vậy là thỏa mãn cho hai người rồi, tôi còn trẻ, tôi vẫn có thể tự lập được, nếu sống với anh với cái cảnh "chung chồng" này, tôi không chịu được, anh soạn đơn đi rồi mai đưa tôi kí, chúc hai người hạnh phúc.
Cô đẩy mạnh hắn ra, chạy thật nhanh ra ngoài cửa, bàn tay khẽ ôm miệng khóc nức nở.
Cô đã cố gắng kiềm chế mình không được rơi lệ rồi mà, tại sao lại vẫn không được thế này...
Hắn đứng như trời trồng, bàn tay nắm chặt đấm thật mạnh vào bức tường, đôi mày khẽ chau lại.
Không có sự cho phép của tôi, em dám li hôn!
...
--- hết chap 9 ---