Trận đấu vẫn đang xảy ra trong khi cậu bay đến tìm cô. Cô đã nhầm, bị Hạ Trâm lừa mất rồi. Nếu cô có lợi thế về sức mạnh thì ả ta có lợi về cái đầu óc đầy mưu mẹo xảo quyệt trong đấy.
Không phải ả ta muốn đấm vào cô mà là ả ta chỉ lợi dụng cô không bất cẩn để khiến cô ngã thôi. Ả lấy chân gạt cô xuống. Cú ngã đó tuy không mạnh cho lắm nhưng cũng khiến da cô bị xây xát nhẹ. Cô còn chưa kịp định thần thì bất ngờ ả lao đến giáng cho cô thêm một cú đấm nữa. Cô đau, cô rất đau. Vệt máu đã nhỏ giọt ở khóe môi.
-Chết tiệt. _Cô chửi thầm.
Gượng sức đứng dậy nhưng chân cô không vững. Hạ Trâm ả nhìn thấy liền hếch mỏ lên giọng khinh thường:
-Hồi nãy còn nói ngon lắm mà! Sao? Chịu thua chưa??
Đáy mắt cô sâu thẳm nhìn về ả. Miệng nhếch lên hơi cong:
-Mắc gì tôi phải chịu thua? Tôi chưa động chạm gì đến cô cả mà sao cô lại chặn đường đánh như chó sủa đéo có thần kinh thế hả??
-Ầy, chưa động. Chưa động chạm nhỉ?? Chưa động gì cả mà Điệp Thẩm thì sao hả?? Tại sao lúc sáng cô lại đi cùng với bạn trai của tôi??
-Ha ha. Bạn trai của cô?? Trời ơi ghê nhỉ?? _Cô hếch mắt lên xem, có phần thách thức.
Ả tức giận, thủ lại nắm đấm giơ ra trước mắt cô. Tay ả sắp đến khuôn mặt ấy đã nhanh chóng bị hất ra. Như một sức mạnh vô hình, ả bị đá văng ra xa mấy mét. Á đau điếng la lên:
-Chó má! Đứa nào vừa xô bà hả?
-Là tôi. Có ý kiến gì sao?? _Một giọng nói vang lên.
Như không thể tin vào mắt mình, cậu đang bảo vệ cho cô hay sao? Lửa ghen của ả trào ra. Nhưng phải cố nhẫn nhịn vì cậu đang đứng trước mặt, ả ngọt ngào nói:
-Điệp... Thẩm, anh tới giúp em à? Tại sao lại xô em như vậy chứ! Người mà anh cần xử ở phía kia mà!
-Giúp cô?? Cô nghĩ cô là ai? Tốt nhất, đừng động đến người tôi yêu. Cẩn thận cái mạng cô đấy! _Cậu nhếch mép.
Chẳng mấy chốc, cậu đã tiến gần tới cô, bồng cô lên theo kiểu "công túa" và rời khỏi chỗ đó. Mắt ả nổ đom đóm nhìn cô. Ả tức nghẹn họng:
-Ta quyết sẽ trả thù mi. Đợi đấy! Chưa xong đâu.