Khi Thần Tiên Làm Ruộng

Chương 6




Nhìn thấy Quán Đằng đanh mặt lại, Quán Hàm rụt rụt cổ, có chút sợ hãi nói: "Phụ thân, con không đau."

Quán Đằng nhướng mày, miệng còn muốn tuôn ra lời trách móc nhưng nhìn đến vẻ mặt sợ sệt của đứa nhỏ lại không đành lòng, trong lòng vạn phần khó chịu, hắn im lặng cầm hai tay Quán Hàm xoa xoa.

"Lần sau không được như thế nữa." Hắn trầm giọng.

Quán Hàm gật đầu đáp dạ, mắt miệng đều cong thành vầng trăng khuyết.

Cảm giác được phụ thân quan tâm thật thích.

Từ nay bé liền không cần phải hâm mộ những bạn nhỏ khác được phụ thân cưng chiều rồi.

Hì hì.

Quán Đằng xoa tay đứa nhỏ một hồi, đợi vết hồng trong lòng bàn tay Quán Hàm tan biến, hắn ôm đứa nhỏ đặt trên đùi, sau đó cầm củ cam thử duy nhất trong bát ra, trong lòng bàn tay vận chút lực, nhiệt độ của cam thử liền trở về độ ấm không quá nóng, sau đó hắn bẻ củ cam thử thành hai nửa, một nửa đặt lại trong bát, một nửa thì chia thành nhiều phần nhỏ bồi Quán Hàm ăn.

"Phụ thân..." Quán Hàm mím môi, do dự.

Cha nói phụ thân vừa tỉnh lại rất cần chất dinh dưỡng, vì vậy cha dặn bé không được ăn vụng cam thử mà phải cho phụ thân ăn hết.

Quán Hàm là đứa trẻ ngoan, cho nên bé nghe lời cha sẽ không ăn vụng, cho dù bé có thèm cỡ nào đi chăng nữa.

Nhưng mà...

Hai tay đều bận cầm cam thử không thể xoa đầu đứa nhỏ, Quán Đằng chỉ có thể trầm mặc nhìn đôi mắt to long lanh của Quán Hàm, nhàn nhạt nói một chữ: "Ăn."

Quán Hàm do dự nhìn phụ thân rồi lại nhìn cam thử đang tỏa hương thơm mê người trước mặt, sau đó không thể kiềm lòng mà ăn miếng cam thử do phụ thân đút.

Đôi mắt to long lanh nhất thời sáng ngời.

Ngon quá!

Lại ăn thêm một miếng cam thử phụ thân đưa tới, đến miếng tiếp theo Quán Hàm ngậm chặt miệng, từ chối ăn thêm.

Quán Đằng nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

"Phụ thân..." Nhóc đẩy miếng cam thử lên trước miệng Quán Đằng: "Phụ thân cũng ăn nữa!"

Nhìn đứa nhỏ trông mong nhìn mình, khóe miệng Quán Đằng khẽ cong một độ cong nho nhỏ, hắn yên lặng ăn miếng cam thử, sau đó lại đưa một miếng khác đến trước mặt Quán Hàm, nói: "Vi phụ đã ăn rồi."

Lúc này Quán Hàm mới hài lòng ăn cam thử, sau đó hai người cha một miếng con một miếng ăn hết nửa củ cam thử.

Trong lúc Quán Đằng đang lau miệng cho bé, tầm mắt Quán Hàm nhìn đến nửa củ cam thử còn lại trong bát, bé vừa chỉ vừa ngẩng đầu hỏi hắn: "Phụ thân, có phải cái này cho cha không?"

Lau sạch sẽ cho hài tử xong xuôi, Quán Đằng dựa lưng vào chiếc gối được kê ở sau lưng, hắn nhướng mày, không giải đáp câu hỏi của bé mà hỏi ngược lại: "Con nghĩ sao?"

Quán Hàm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó hai mắt sáng long lanh nhìn hắn, bé cười nói: "Phụ thân, người nghỉ ngơi một chút, con ra ngoài phụ cha ạ!"

"Được." Trong mắt Quán Đằng chứa ý cười nhàn nhạt.

Quán Hàm đắp chăn kỹ càng cho phụ thân xong xuôi mới cẩn thận ôm bát cam thử chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: "Cha, cha! Có đồ ăn!"

Một đứa trẻ hiếu thảo.

Quán Đằng cảm thán trong lòng.

Phượng mâu yên tĩnh nhìn trần nhà, một hồi sau, Quán Đằng chuyển mắt, hắn chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Ở giữa mu bàn tay hồng hào lúc ẩn lúc hiện một đóa hoa bỉ ngạn đầy yêu dị, từng cánh hoa nở nộ chiếm gần hết mu bàn tay của Quán Đằng, màu đỏ của máu nhạt dần, nhạt dần, rồi biến mất tựa như vốn chẳng có gì ở giữa lòng bàn tay của hắn cả.

Quán Đằng nắm chặt tay rồi buông lỏng, sau đó nắm chặt rồi lại buông lỏng, trong mắt mang theo suy nghĩ xa xăm.

Quán Đằng thả tay, sau đó nằm xuống giường, hai mắt nhắm lại, trong đầu niệm pháp quyết, bắt đầu quá trình hấp thụ linh khí trong thiên địa tu bổ cơ thể người thường.

Tuy kinh mạch đã được nối liền và đang phát triển, nhưng Quán Đằng biết nếu hắn không tu bổ các kinh mạch trở nên rắn chắc đến mức không gì có thể làm vỡ thì việc tu luyện sau này của hắn sẽ gặp hậu quả xấu, nó xấu đến độ không chỉ có thể chặt đứt con đường tu luyện thành Thần của hắn mà còn hủy bỏ hoàn toàn cuộc sống của một người bình thường.

Ngay cả cơ hội trở thành người bình thường cũng bị hủy bỏ, có thể thấy được việc kinh mạch rắn chắc có tầm quan trọng đến cỡ nào đối với con đường tu tiên.

Huống chi, Bỉ Ngạn đã nở.

Linh khí trong thiên địa đi vào trong cơ thể Quán Đằng, nó tựa như dòng suối mát lạnh chảy dài qua các điểm kinh mạch, tuần hoàn một lần lại một lần, cứ mỗi một lần như thế các dây kinh mạch lại có dấu hiệu siết chặt lại, cứng rắn hơn, lại không kém phần co dãn đồng đều.

Quanh thân Quán Đằng lúc này được bao phủ bởi một vầng hào quang nhàn nhạt, khí quang mắt thường có thể nhìn thấy cuộn thành từng gợn sóng len lỏi vào những ngón tay thon dài trắng bệch của Quán Đằng, những tia khí quang chia làm nhiều gợn sóng đi vào trong làn da của hắn. Khi những tia khí quang tiêu tan dần thì trong không khí lại liên tiếp xuất hiện những tia khí quang tương tự cuộn thành gợn sóng nhỏ, khác biệt lớn nhất chính là màu sắc ngày càng đậm và tốc độ hội tụ gợn sóng ngày càng nhanh.

Cho đến khi Quán Đằng mở mắt lần nữa, những tia khí quang này mới lần lượt biến mất.