Khi Thần Tiên Làm Ruộng

Chương 5




Nhìn một bàn đồ ăn đơn giản đến không thể đơn giản hơn, Quán Đằng trầm mặc.

Triều Ly ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt không thay đổi của trượng phu, căng thẳng siết chặt tay: "Tướng công, thật xin lỗi, lương thực không đủ để nấu thịnh soạn hơn..."

Quán Đằng gật đầu, hắn biết gia cảnh hiện tại rất khó khăn nên không có ý kiến gì với việc bữa ăn vô cùng đơn giản, chỉ là không thể ngờ được nhà mình lại nghèo đến mức sắp đổi nghề ăn xin.

Nâng mắt nhìn sang đứa trẻ vẫn luôn nuốt nước bọt nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, Quán Đằng thầm thở dài trong lòng.

Hắn động đũa, gắp một chút rau xào bỏ vào bát của hai cha con, động tác trúc trắc lột xong vỏ trứng to nhất đặt vào bát con trai nhỏ, sau đó làm tương tự đặt quả trứng to thứ hai vào bát nam thê của mình.

Chịu thôi, Thượng Tiên Chân Nhân như hắn vốn chưa bao giờ làm những công việc như lột vỏ trứng này, huống chi kiếp trước hắn là vị Thần ăn chay.

Không để ý đến cái nhìn kinh ngạc của tiểu nam thê, Quán Đằng dùng gương mặt than vô cảm xúc tuyên bố: "Ăn cơm!"

Quán Hàm hoan hô một tiếng, vui vẻ và cơm vào miệng nhỏ liên hồi.

Hôm nay là bữa cơm ngon nhất bé được ăn kể từ khi được sinh ra!

Triều Ly chậm chạp nhai thức ăn, ánh mắt phức tạp nhìn Quán Đằng, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc.

Quán Đằng biết rõ tiểu nam thê đang nhìn mình nhưng vờ như không hề nhận ra, hiện tại hắn đang tập trung nhìn chén cơm có màu vàng khả nghi trước mặt mình, có chút không muốn ăn.

Ai biết ăn vào có bị ngộ độc không chứ?

Hồi ức năm xưa quá tốt đẹp, khiến cho hắn không dám nhớ lại.

Thấy Quán Đằng cứ nhìn chén cơm tuyệt không động đũa, Triều Ly có chút lo lắng, khẽ hỏi: "Tướng công, làm sao vậy?"

Hắn ngập ngừng: "Đây là cái gì?"

Triều Ly kinh ngạc: "Tướng công, đây là mãn lương!"

Mãn lương là cái gì?

Quán Đằng mở miệng muốn hỏi, nhưng nhìn biểu tình kinh nghi bất định của Triều Ly lại thôi.

"Tướng công?" Hiện tại trong lòng Triều Ly đầy nghi ngờ, không thể có chuyện trượng phu của y không biết mãn lương.

Mãn lương thuộc dòng họ lúa gạo, tuy nhiên phẩm chất kém hơn nhiều, màu sắc cũng không tinh khiết như gạo, khi ăn vào liền mang đến cảm giác như thức ăn nguội lạnh, vô cùng khô cứng.

Nhưng ngược lại, giá thành của nó rất rẻ.

Cũng vì giá thành của mãn lương không đắt như gạo nên nguyên chủ trước kia thường xuyên mua về để tiết kiệm tiền.

Lúc đó cuộc sống không khổ như bây giờ, Triều Ly cảm thấy tiết kiệm như vậy thật không đáng nên luôn khuyên hắn mua gạo để bồi bổ cho con nhỏ.

Nhưng nguyên chủ không chịu, cứ nhất định muốn tiết kiệm tiền, Triều Ly cũng không muốn phu thê cãi vã cho nên cũng không nhắc nữa.

"Tướng công, chàng..."

Quán Đằng im lặng nhìn y, lặng lẽ dùng gương mặt đơ của mình đe dọa, ngăn y hỏi nữa.

Quán Hàm ngồi bên cạnh sớm đã ngừng ăn, mắt to hết nhìn phụ thân lại nhìn cha, có chút không hiểu nghiêng đầu.

Nhóc ngây thơ hỏi: "Cha, phụ thân, hai người đang nói gì thế?"

Triều Ly gượng cười xoa đầu bé: "Không có gì đâu, con ăn đi."

"Nha..." Bé con vâng lời đáp.

Có Quán Hàm xen vào, không khí cứng ngắc giữa hai người được xoa dịu bớt, Quán Đằng tao nhã động đũa, dáng vẻ "Ta không muốn nói chuyện" của hắn làm Triều Ly nhiều lần muốn hỏi lại không dám.

Mầm mống nghi ngờ lặng lẽ được vun đắp trong lòng y.

Ăn cơm xong, Quán Hàm lon ton chạy theo sau Triều Ly phụ cha dọn dẹp chén đũa, Quán Đằng nhìn bóng lưng gầy yếu của hai cha con mà lòng vừa thương vừa đau.

Hắn vốn muốn giúp một chút nhưng Triều Ly lại bảo hắn vừa mới tỉnh lại, sức khỏe vẫn còn yếu nên không thể cử động nhiều, nhất quyết bắt hắn ngồi tại chỗ làm đại gia được hai cha con hầu hạ, còn dặn hắn cần gì cứ gọi y.

"..." Người nên nghỉ ngơi là y mới đúng!

Quán Đằng nhìn ra được Triều Ly không khỏe mạnh như vẻ ngoài y biểu hiện, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống, thân thể suy nhược chứng minh y trường kỳ không được ăn no, hai mắt lờ đờ mơ hồ cùng bước chân không ổn định nói rõ y đã không còn đủ sức, tùy thời đều có thể gục ngã bất tỉnh nhân sự.

Quán Đằng thật không rõ, là cái gì đã khiến cho thiếu niên chịu đựng được sự mệt mỏi quá độ cả tinh thần lẫn thể xác như vậy?

Dư quang tình cờ chạm đến tiểu hài tử nhu thuận Quán Hàm đang hì hục bưng một cái bát đi về phía mình, trong lòng hắn liền sáng tỏ.

Quán Đằng thầm thở dài trong lòng.

Tình mẫu tử thật thiêng liêng!

"..."

Không đúng, Triều Ly là nam, phải là tình phụ tử chứ nhỉ?

Cái này cũng không đúng, thân phận của y trong thế giới này tương đương với nữ nhân, vậy cũng được gọi là mẫu chứ?

"..."

Quán Đằng hoang mang.

Rốt cuộc thiếu niên là mẫu hay phụ?

Đầu óc Quán Đằng hỗn loạn một trận.

"Phụ thân!" Giọng nói vui vẻ của hài tử truyền đến, Quán Đằng lập tức thu liễm tâm tư, nâng mắt nhìn đứa nhỏ: "Làm sao vậy?"

Quán Hàm vui vẻ nhìn hắn, hai tay nhỏ bé gắng sức nâng cái bát lên, cười híp mắt nói: "Phụ thân, đây là cam thử, cha nói nếu phụ thân còn đói bụng thì hãy ăn cái này!"

Cam thử?

Quán Đằng nhìn xuống thứ đặt trong bát, đó là một củ khoai lang lớn bằng bàn tay hắn, vỏ ngoài màu tím nhạt còn đang bốc hơi nóng, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng quanh mũi làm người thèm ăn.

Sau khi thấy rõ thứ được gọi là cam thử, Quán Đằng không quan tâm nữa, hắn biết mỗi một vùng khác nhau sẽ có những cái tên khác nhau, khoai lang ở nơi này được gọi là cam thử cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Tầm mắt dịch chuyển, hai bàn tay đỏ hồng của Quán Hàm liền đập vào mắt hắn.

Quán Đằng khẽ nhíu mày, hắn nhận cái bát từ tay hài tử đặt lên giường gỗ, sau đó cầm lấy hai tay Quán Hàm, nghiêm mặt nhìn lòng bàn tay ửng hồng của bé con, lạnh giọng nói: "Đây là làm sao?"