Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 57: C57: Vì sao cứ phải là chị




"Em đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có h@m muốn với những cô gái khác. Người khác khi đến tuổi dậy thì sẽ có những ảo tượng về tình d*c, khi Lăng Dũng đến nhà em chơi, buổi sáng cậu ấy sẽ "chào cờ", mỗi ngày cậu ấy có thể tự xử vài lần nhưng em thì không. Những bạn nam khác đều xem phim khiêu dâm vừa nhìn những diễn viên đó vừa tự xử, nhưng chị à, em không có như họ, em luôn giữ mình trong sạch."

"Vì sao cứ phải là chị?"

Hàng Án giống như đang lẩm bẩm một mình, mí mắt rũ xuống, bên trong cất giấu một bóng đen.

Giang Nhan im lặng.

Vì bị bịt mắt nên hiện tại cô không thể nhìn ra biểu cảm Hàng Án để phân biệt cậu đang nói thật hay nói dối.

Tư thế bây giờ của cô thật khó nhìn, thậm chí còn

rất xấu hổ, tay chân bị xích không chặt, chân có thể di chuyển được nhưng cô không thể thoát ra được, quần thì vẫn chưa được cởi bỏ hoàn toàn, đang treo ở dưới đầu gối của cô.


Tay thì bị Hàng Án cầm lấy đặt lên hạ bộ của cậu, cô không hình dung được tư thế của Hàng Án hiện tại.

Chỉ là dựa vào trực giác có một việc cô đã mơ hồ xác định được.

"Hàng Án..." Giang Nhan âm thầm thở dài, quyết định khuyên nhủ cậu, "Bản năng tình d*c là một điều rất bình thường, cả nam và nữ đều sẽ có những ảo tượng về tình d*c, nếu em có phản ứng tức là chức năng tình d*c của em hoàn toàn bình thường."

"Nhưng em đừng làm vậy, ở độ tuổi nào thì nên thích nữ sinh ở độ tuổi đó. Tôi lớn tuổi hơn em, đối với em có thể đó là thành công và trưởng thành, nhưng ở tuổi của tôi điều đó chẳng là gì cả. Ở mỗi giai đoạn thì cách họ nhìn nhận và điều họ mong muốn sẽ không giống nhau."

"Hôm nay dù bất kỳ ai nằm trên giường này thì em đều sẽ có phản ứng s1nh lý, đừng để bản thân phạm sai lầm. Hãy học tập chăm chỉ để thi vào đại học, đến lúc đó em sẽ bước vào thế giới rộng lớn hơn, sẽ gặp nhiều cô gái ưu tú thu hút em hơn."

Trong phòng im lặng như tờ, Giang Nhan cũng không biết cậu nghe có lọt không.

Nếu Hàng Án thực sự là người đó, cô hy vọng cậu có thể dừng chân lại được trước vực thẳm, trở thành nam thần với nụ cười rạng rỡ thuần khiết thay vì để bóng tối trong lòng lớn dần rồi nuốt chửng cậu, đẩy cậu từng bước xuống vực sâu.

Cô đã thấy điều đó.

Cô từng chứng kiến ​​những nam sinh cấp 2, cấp 3 vì một sự k1ch thích nào đó hoặc do ảnh hưởng từ gia đình, đã đem lòng yêu cô giáo của mình, cũng có những bạn từ nhỏ đã có những ảo tưởng về tình d*c nghiêm trọng, sống trong đau khổ, hoặc trở thành kẻ cuồng theo dõi.

Nếu họ không được dắt về con đường đúng đắn, những suy nghĩ không phù hợp này sẽ ảnh hưởng đến họ suốt cuộc đời, khiến họ lạc lối trên đường đời.

"Hàng Án, em là học sinh giỏi nhất và thông minh nhất mà tôi từng gặp, em có tư duy nhạy bén, thấy việc nghĩa thì xông pha làm, đừng để cuộc sống của em bị lưu lại một vết nhơ được không?" Giang Nhan dịu giọng.

Hàng Án không trả lời, thật lúc lâu sau, Giang Nhan lại bất lực nói: "Hàng... A.."


Môi Hằng An không hề báo trước rơi trên người cô, lần này nhân lúc cô không chú ý, đầu lưỡi của anh liền xông vào khoang miệng ấm áp của cô, cuốn lấy đ@u lưỡi của cô mà m*t lấy.

Giang Nhan ngây người trong ba giây, dùng lưỡi đẩy ra, nhưng Hàng Án đã đoán trước được điều đó, cậu dùng tay véo cằm cô, buộc cô phải mở miệng, quét vào bên trong miệng cô.

Không chỉ làn da cậu nóng bỏng mà ngay cả hơi thở phả vào mặt cô cũng vô cùng nóng bỏng, bá đạo hút lấy nước bọt từ môi cô.

Động tác của cậu thô bạo, lưỡi Giang Nhan trốn đến nơi nào thì cậu đuổi theo đến nơi đó, hai chiếc lưỡi như đang truy đuôi khiêu khích nhau.

Cô cố gắng giơ tay đẩy cậu ra nhưng hoàn toàn không với tới được.

"A..." Giang Nhan nghiến răng cắn lưỡi, hô hấp ngừng một chút, nhưng cậu vẫn không rút lưỡi ra, vươn tay nhéo nơi riêng tư của cô.

Hai chân Giang Nhan run lên, tăng lực cắn ở lưỡi. Ngôn Tình Nữ Phụ

Hàng Án siết chặt hai tay, ấn mạnh vào hoa huy*t của cô như thể đang trừng phạt, cơn đau âm ỉ từ nơi riêng tư truyền đến đến bụng khiến lông mày Giang Nhan nhăn lại.

Cô càng cắn, Hàng Án niết càng mạnh.


Lưỡi Hàng Án đau rát, cô thì nơi riêng tư tê dại, hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nề vì đau đớn, nhưng không ai chịu thua ai.

Chỉ cần một người lùi lại thì người đó sẽ thua.

Giang Nhan dừng động tác, lưỡi là một bộ phận rất mỏng manh trên cơ thể con người, chỉ cần cô cắn mạnh vào lúc này lưỡi Hàng Án có thể bị gãy.

Cô khẽ nhe răng, chuẩn bị cắn hết sức, nhưng cắn được nửa chừng thì dừng lại.

Cuối cùng thì cô cũng không thể ra tay tàn nhẫn.

Lưỡi Hàng Án thoát khỏi nguy hiểm nhưng vẫn không buông ra mà tiến thêm một bước, quét sạch nơi sâu trong khoang miệng cô.

Cậu nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa bóp hoa huy*t cô, nâng hai chân cô lên, tách hai cánh hoa ra, đặt vật căn của mình ngay chỗ hoa tâm, chậm rãi đưa vào.