Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 53: C53: Chị em xin lỗi




Tác giả: Hỏa Lại

Chuyển ngữ: La Luna Rosa

Cảnh tượng kia đến quá đột ngột.

Thứ rơi xuống đất không phải là mà là một người sống, từ đống máu trên mặt đất có thể thấy được cơ thể của người đó bị dây thừng trói thành tư thế vặn vẹo, thi thể nhìn rất kinh khủng.

Lý Giai Giai không ngất đi, nhưng so với ngất đi cũng không khá hơn bao nhiêu, vẻ mặt dại ra.

Hàng Án cũng sợ phát khiếp, có vẻ còn bị ám ảnh hơn, Giang Nhan nghe thấy tiếng cậu nôn khan, không ngừng siết chặt ngón tay mình.

Giang Nhan đã thấy người chết, ngửi thấy mùi máu tươi chảy loang lỗ quanh thi thể, xác định sau khi rơi xuống nạn nhân mới hoàn toàn tắc thở.

Cô không sợ chết cũng từng chứng kiến ​​rất nhiều cảnh chết chóc, nhưng nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy vẫn không khỏi hít vào một hơi.

Cô nghĩ đây chỉ là một trò chơi bình thường, nhưng xác chết trong phòng đã nói với cô sự thật những kẻ này không đơn thuần chỉ muốn chơi.

Khi thất bại trong trò chơi, kết cục chính là chết.

Hàng Án che miệng, thân thể run không ngừng, Giang Nhan có thể cảm nhận được cậu đang căng thẳng và sợ hãi.

Gã đàn ông biết họ đã bị dọa, đắc ý cười nói: "Thấy chưa, không tuân theo quy tắc trò chơi thì lãnh kết cục như thế này."

"Cô Giang, a..." Tiếng hét chói tai của Lý Giai Giai thu hút sự chú ý của Giang Nhan, cô nhìn lên thấy người Lý Giai Giai bị kéo lên trần cao, trên cổ bị một sợi dây thừng quấn quanh.

Chỉ cần siết chặt, Lý Giai Giai có thể nghẹt chết bất kỳ lúc nào.

Giang Nhan chạy đến cửa, nắm lấy ổ khóa, lúc này mới phát hiện cửa không khóa, có thể trực tiếp đẩy vào.


Nàng biết cạm bẫy do đối phương thiết lập, do dự trong nháy mắt.

Lý Giai Giai sợ hãi khóc: "Cô Giang... A.."

Ghế của cô bé rơi xuống, khuôn mặt tái nhợt vì hoảng sợ.

Giang Nhan dứt khoát quăng do dự đi, tiến vào phòng, lại không thấy gã đàn ông lúc nãy, cô ngẩng đầu nhìn tên đàn ông trên bục cao.

Quả nhiên còn có một người khác đứng ở đó, người ẩn ở trong bóng tối, điều khiển Triệu Cầm và Lý Giai Giai.

Giang Nhan nhìn xung quanh nhưng không thấy lối để đi lên đó.

Tiếng khóc của Lý Giai Giai đã đánh thức Triệu Cầm, nhìn thi thể trên mặt đất, cô bé lại không ngừng hét lên.

"Cô Giang, cứu em, em không muốn chết..." Khát vọng sinh tồn của con người rất mãnh liệt, Triệu Cầm bắt đầu giãy giụa, nhưng cô bé đã bị trói chặt, phản kháng đều vô dụng.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên nền tảng wattpad - lunarosa79, vui lòng đọc trên trang chính chủ để ủng hộ công sức nhà dịch, cảm ơn bạn.

Giang Nhan suy nghĩ rất nhanh, tìm kiếm nơi để đi lên.

Thái độ lạnh nhạt của cô chọc giận gã bệnh nhân bên dưới: "Tao bảo mày cởi qu@n áo ra và mặc bộ kia vào, có nghe không hả?"

Giang Nhan nheo mắt nhìn, gã ngẩn người, nổi trận lôi đình: "Nếu mày không nghe lời tao sẽ giết cả hai đứa nó."

"Cô... Cô Giang..." Giọng nói của Lý Giai Giai đột nhiên trở nên yếu ớt, dây thừng quấn quanh cổ cô bé từ từ siết chặt.

Hai tay Lý Giai Giai nắm lấy sợi dây muốn kéo ra, nhưng cô bé càng kéo càng chặt, mặt đỏ bừng vì ngạt thở.

Tim Giang Nhan nảy lên.


"Cởi ra, nếu không cởi ra thì kết cục như này này." Ánh mắt điên cuồng của gã nhìn chằm chằm vào Giang Nhan, chỉ vào cái xác trên mặt đất và đe dọa.

Ở khoảng cách này, khi họ đuổi tới thì cả Lý Giai Giai và Triều Cầm đều đã chết.

Không chút do dự Giang Nhan từ từ cởi cúc áo đối mặt với tên đàn ông ở bục cao.

Cô cởi qu@n áo quá chậm, gã không đợi được nữa, nóng nảy dậm chân tại chỗ: "Nhanh tay một chút, cởi hết quần áo ra..."

Gã đoán trước cảnh tiếp theo, mỹ nữ trước mặt sẽ để cho gã thao, gã thỏa mãn rồi sẽ giế t chết cô.

Giang Nhan lạnh lùng nhìn gã.

Tên trên bục cao mới là kẻ khống chế, tên phía dưới chỉ là kẻ đứng ra chắn thay.

Giang Nhan tập trung nhìn phản ứng của tên trên bục cao, nhưng người hắn bị bóng tối che khuất, không thể nhìn thấy khuôn mặt hay biểu cảm của hắn.

Bởi vì cô cởi qu@n áo, sợi dây quanh cổ Lý Giai Giai lỏng ra một chút, Lý Giai Giai thoát chết, thở hổn hển và ho dữ dội.

Động tác của Giang Nhan thật sự quá chậm, gã đàn ông nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, sự kiên nhẫn của gã đã cạn kiệt nên nắm lấy tay Giang Nhan để cởi ra giúp cô.

Giang Nhan nhấc chân, gã bị đá xuống đất, ngơ ra nhìn cô: "Mày..."

Gã không ngờ Giang Nhan lại có sức lực lớn đến vậy.

Sau vài giây gã đột nhiên cười, không những không tức giận mà còn phấn khích hơn, gã đứng dậy nhào đến chỗ Giang Nhan.

Ngay khi Gang Nhan chuẩn bị né tránh, định bị đá vào hạ bộ yếu của gã thì âm thanh cầu cứu Lý Giai Giai lại vang lên: "Cô... Cô Giang..."


Giang Nhan ngừng tay.

Khi cô ngừng phản kháng, gã vội vàng kéo quần áo trên người cô xuống, sợi dây thừng trên cổ Lý Giai Giai cũng không siết chặt nữa.

Bọn họ muốn nhìn mình bị c**ng hi3p.

Lý Giai Giai thấy quần áo Giang Nhan bị cởi ra phân nữa, mơ hồ nhận chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, suy nghĩ giây lát và nói: "Cô Giang, cô đi mau đi, không cần cứu em."

Cô bé lắc đầu, khóc không thành tiếng.

Giang Nhan vẫn không nhúc nhích, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên đang ẩn trong bóng tối.

Hai chiếc ghế đẩu được điều khiển bằng từ xa, cô đang tìm công tắc.

"Hàng Án..." Lý Giai Giai còn cho rằng Giang Nhan đã cam chịu, tuyệt vọng nói: "Mau đưa cô Giang đi đi."

Hàng Án đang phát ngốc chợt thanh tỉnh, bước nhanh vào phòng.

Chiếc áo sơ mi của của Giang Nhan đã bị kéo đến phần eo, nhưng cô lại thờ ơ, còn một chút nữa... Chỉ một chút nữa thôi cô có thể tìm thấy công tắc điều khiển người Triệu Cầm và Lý Giai Giai.

Nhưng tốc độ của cô phải rất nhanh, độ cao này...

Gianh Nhan ước tính Triệu Cầm và Lý Giai Giai sẽ bị thương như thế nào nếu rơi từ vị trí này.

Bị thương nặng còn tốt hơn là chết.

Rầm, gã ta đột nhiên ngã xuống đất, Hàng Án ngồi lên gã, đấm mạnh vào đầu gã, tuổi trẻ sức mạnh bùng nổ, gã vốn vĩ đã chơi m@ túy, lại bị đánh không kịp phòng bị nên không có sức phản kháng.

Hàng Án như phát điên, cú đấm sau lại mạnh hơn cú đám trước, đánh cho đến khi gã đàn ông kia ngất đi vẫn không ngừng lại.

"A..." Triệu Cầm hét lên, ngay sau đó lại không thể phát ra âm thanh nào, bởi vì cô bé không thở được, hai bé cùng bị siết cổ.

Hai người gần như ngạt thở, cổ và mặt đỏ bừng, hai chân giãy giụa theo bản năng.


"Hàng Án, đừng đánh nữa." Giang Nhan giật mình ngăn cậu lại, "Mọi người gặp chuyện rồi."

Những người này nếu c**ng hi3p được cô, thực sự sẽ siết cổ Triệu Cầm và Lý Gia Giai đến chết.

Hàng Án đánh đến đôi mắt đỏ lên: "Hắn dám khinh nhục chị."

Lúc này dây thừng quanh cổ hai cô bé vẫn siết chặt, Giang Nhan đã hạ quyết tâm, kéo cậu ra: "Đứng dậy nào, đừng đánh nữa."

Hàng Án không nghe vào tai.

"Triệu Cầm và Lý Giai Giai thực sự sẽ chết." Giang Nhan gọi cậu, những kẻ này không chỉ muốn giế t chết sự kiên nhẫn của cô, mà còn muốn đùa bỡn cô trong tay.

Cô có thời gian nghĩ ra cách khác, cũng có thể lựa chọn rời đi ngay bây giờ, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu.

Mạng của Triệu Cầm và Lý Giai Giai quan trọng hơn.

Dường như Hàng Án đã nghe được, ngừng tay lại, Giang Nhan nói với tên đàn ông trên bục cao: "Tôi sẽ không chống cự, nhưng ông phải thả người ra."

Tên đó bất mãn với hành động vừa rồi của Hàng Án, quyết tâm siết cổ đến chết, vẫn không dừng tay lại.

Hàng Án lục trong túi áo gã mới bị đánh một hồi, lấy ra một tờ giấy, vội vàng đứng dậy nói với tên trên bục cao: "Nếu là trò chơi, có thể đổi nhân vật được không? Tôi muốn xin đổi vai."

Giang Nhan kinh ngạc nhìn cậu.

Người đàn ông trên bục cao dừng lại, im lặng một lúc rồi ném cho cậu một chiếc túi.

Hàng Án không quan tâm thi thể và gã bị đánh đến ngất trên sàn, chạy đến nhặt túi mở ra, bên trong có tờ giấy, đọc xong nội dung cậu quay đầu nhìn Giang Nhan, vẻ mặt kỳ lạ, muốn nói lại thôi.

Giang Nhan biết không phải chuyện tốt: "Bên trên viết gì?"

Hằng An nhìn tên đàn ông trên đó, lại nhìn Giang Nhan, cau mày đi tới trước mặt cô, ngay lúc Giang Nhan đang định đọc tờ giấy, cậu đột nhiên nghiêng người ôm cô vào lòng, cúi đầu ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói: "Chị, em xin lỗi."

Trước khi Giang Nhan kịp hiểu ý của cậu thì sau lưng cô truyền đến một cơn đau âm ỉ, cô ngất đi ngay lập tức.