“Quỳnh Mai, mày nhớ anh chàng Quốc Tùng chứ?”
Quỳnh Mai quay lại nhìn Linh An, thờ ơ: “Thì sao?”
“Hôm nay tao gặp cậu ta ngoài phố. Vẫn đẹp trai như xưa, giờ còn được bonus thêm mùi vị đàn ông nam tính.”
“Ai thế?” Phương Lệ chen vào.
Quỳnh Mai nhìn Linh An, nhếch mép nói: “Mối tình trong sáng thời Đại học không thành của tao.”
Nghe Quỳnh Mai nói câu đó, Linh An không khỏi thở dài: “Quốc Tùng ơi là Quốc Tùng, đúng là tôi có lỗi với cậu nhiều quá.”
Hồi đó, Quốc Tùng là hotboy của trường cô. Đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao cừ, rất xứng đôi với hoa khôi giảng đường Quỳnh Mai. Cả hai đều “Tình trong như đã mặt ngoài còn e.”
Hôm ấy, Linh An và Quỳnh Mai đang ngồi trong thư viện, Quốc Tùng liền tiến đến, ngồi trước mặt Quỳnh Mai. Linh An bên cạnh ngơ ngác nhìn hai con người mắt đang phóng điện. Kể ra hồi đó cô cũng thật ngây thơ, ngây thơ đến mức vô duyên. Thấy Quốc Tùng ngồi nhấp nhổm không yên, miệng thì lắp bắp nói không ra tiếng, Linh An bèn nhớ tới cuốn “Cẩm nang các loại bệnh thường gặp” của mẹ, liền lấy sách che miệng thì thầm: “Này, không phải cậu bị trĩ đó chứ?”
Một tiếng thì thầm của Linh An khiến cả thư viện đang im lặng bỗng dưng quay phắt lại, đến cả cô thủ thư cũng bỏ kính xuống nhìn về phía ba đứa.
Quốc Tùng chết đứng, mắt trợn ngược nhìn Linh An. Quỳnh Mai thì như người mất hồn. Linh An thấy không khí có vẻ bất thường liền dúi mặt giấu sau quyển sách, không dám ngẩng lên.
Kể từ đó, Quốc Tùng trở thành hotboy mắc bệnh nan y khó nói. Cậu ta cũng tránh mặt Quỳnh Mai. Vài tháng sau, Quốc Tùng bỏ lại sau lưng mối tình còn dang dở, lên đường đi du học. Với thực lực và gia thế của cậu ta, du học cũng không có gì là bất ngờ. Chỉ là với sự giúp sức của Linh An, Quốc Tùng phải rời xa quê hương sớm hơn dự kiến.
Sau đấy, mỗi lần nhắc đến Quốc Tùng, Quỳnh Mai chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Linh An.
Nợ cũ thù mới, sau này có lẽ cô nên tránh mặt Quốc Tùng đi thì hơn.
Hôm sau, khi Linh An còn đang cuộn tròn trong chăn thì bị tiếng đập của làm cho tỉnh giấc.
“Cô là Nguyễn Linh An?” Một giọng nói ồm ồm vang lên trên đỉnh đầu cô.
Linh An hoa mắt, trước mặt cô là hai ông anh đen từ đầu đến chân: tóc đen, kính đen, comple đen, đến da cũng đen nốt. Linh An há hốc mồm, chưa kịp nói gì thì một trong hai ông đen đó đã nói tiếp: “Mời cô đi theo chúng tôi.”
Nói xong, mỗi người một bên, xách tay Linh An kéo đi.
Linh An hoảng hồn, lắp bắp: “Hai đại ca, có gì bình tĩnh nói, đừng nóng.”
Hai tên đó làm như không nghe thấy gì, tiếp tục kéo Linh An sền sệt trên mặt đất.
Linh An bực mình, thét lên: “Này, này. Đây là địa bàn của tôi. Hai anh có tin là chỉ cần tôi hét lên một tiếng thì toàn bộ năm trăm anh em xung quanh đây sẽ xúm lại xử lý các anh không?”
Dường như câu nói của Linh An có vẻ có uy lực, hai tên xã hội đen đó liền dừng lại, xốc cô đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói: “Cứ việc làm những gì cô muốn nếu như không thích lưỡi mình còn trong miệng.”