[52]
Lúc xe chạy thì Hứa Trì lại không buồn ngủ nữa, cậu vừa ăn bánh mì sữa bò mà Đường Nghiễn Chi đưa, vừa nói chuyện với anh.
“Đường Nghiễn Chi.”
Đường Nghiễn Chi bấm xi nhan rồi đáp, “Sao thế?”
“Hỏi ông câu này.”
“Hỏi đi.”
“Ông viết truyện đam mỹ đúng không?”
“Ừ…Sao vậy?”
“Có nổi không?”
Đường Nghiễn Chi nghĩ bụng, nổi hay không nổi chẳng phải cậu biết hết rồi à, nhưng vẫn tiếp lời Hứa Trì, “Cũng được.”
“Thể loại gì thế? Truyện ngọt à?”
“Ừ.”
“Haiz…” Hứa Trì ăn xong, vo viên túi bóng trong tay, uống roạt một hơi sữa, hai má phình lên như hamster, “Tôi có cái giả thiết này…”
“Giả thiết gì?”
“Giả như một tác giả truyện bi, đổi sang viết truyện ngọt, liệu có tiềm năng không?”
Câu nói của Hứa Trì làm Đường Nghiễn Chi mém chút đạp vào phanh xe, trong lúc đợi đèn đỏ, anh quay sang nhìn Hứa Trì một cái thì thấy cậu trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đường Nghiễn Chi thầm thở dài một tiếng, Hứa Trì ngốc thật đó, giả thiết này nhìn là thấy có vấn đề, nhưng mà anh không thể không chiều theo một cậu chàng ngốc như vậy.
“Tác giả truyện bi? Ông hả?”
“Haiz…Cứ coi như là tôi đi, dù sao cũng chỉ là giả thiết.”
“Ông nói là ông muốn đổi nghề sang viết truyện ngọt, chắc cũng phải có nguyên nhân chứ, là do thấy truyện mình viết không ổn hay cho là sẽ không nổi?”
“Cả hai…” Hứa Trì nhìn về phía trước, nói trong vô thức, “Lúc đầu còn tự an ủi rằng mình là người mới, không có độc giả cũng bình thường, nhưng viết lâu rồi…Ông không thể không nghi ngờ rằng sự kiên trì của mình có đáng hay không…”
“Ngay cả mấy bình luận thi thoảng mới có thì cũng là phê bình cái nhìn của tác giả có vấn đề…” Hứa Trì uống thêm một ngụm sữa rồi tiếp, “Thường thì tôi không muốn tranh luận với những độc giả đó, nhưng đa phần…độc giả chỉ nghe lời của độc giả…họ không để ý đến tác giả giải thích như thế nào…”
Đường Nghiễn Chi rất muốn nói rằng không phải thế, cậu cũng có độc giả, truyện cậu viết cũng rất khá, chẳng qua mọi người không phát hiện ra cái cái kho báu là cậu thôi, nếu cậu muốn nổi tiếng thì tôi có thể giúp.
Nhưng anh không được nói như vậy.
“Hồi trước, tôi nghĩ rằng nổi hay không cũng chẳng sao, nhưng tối qua, lúc viết truyện, tôi bỗng thấy mình ngu quá ngu, không muốn nổi thì không phải tác giả tốt, sao tôi lại không muốn nổi chứ? Tôi viết truyện cho mọi người đọc, nếu không nổi thì chẳng phải là do tôi viết không tốt sao? Đã thế thì sao tôi phải cố chấp lãng phí thời gian của mình làm gì?”
“Đêm khuya thanh tĩnh đúng là không nên nghĩ đến mấy chuyện đó…” Hứa Trì mỉm cười nhìn Đường Nghiễn Chi một cái, “Tôi biết mình đang rúc vào sừng trâu, nhưng tôi không ra được.”
Đường Nghiễn Chi nhìn đăm đăm vào trận tắc đường phía trước, ngón tay gõ gõ vào vô lăng, mắt anh nhìn đường, miệng nói với Hứa Trì, “Ông nói rằng ông là một tác giả truyện bi, thế ông có thích viết truyện bi không?”
“Không thích thì tôi viết làm gì?”
“Được…Vậy vấn đề hiện tại của chúng ta đơn giản hơn nhiều. Chẳng qua là ông thấy tác phẩm của mình không có ai đọc, và một phần độc giả không hiểu được tư tưởng của ông.”
“Vấn đề này đơn giản lắm sao? Hai vấn đề đó đủ để khiến rất nhiều tác giả bỏ cuộc.”
“Được rồi, nếu giờ có người có thể giúp ông, ví dụ như tôi, weibo của tôi có chừng bốn trăm nghìn fan, tôi share truyện của ông, rồi khen một chặp là ông được nổi tiếng. Ông có muốn không?”
“Không.”
“Vì sao? Ông chỉ thiếu cơ hội để trở nên nổi tiếng, giờ tôi cho ông cơ hội đó mà vì sao ông lại không muốn?”
“Tôi muốn độc giả đọc truyện của tôi, thấy truyện của tôi hay mới đi giới thiệu cho người khác, mà không phải do nể nang ông mới đi đọc truyện của tôi. Dù ông có thấy tôi hơi lập dị khi nghĩ vậy….Nhưng tôi thấy hai phương thức ấy khác nhau.”
“Có khác gì đâu? Chỉ là một cách để nổi tiếng mà thôi, sao ông phải để bụng? Nổi tiếng rồi sẽ có người muốn đọc truyện của ông, rồi viết ra những bình luận thật lòng, chúng ta chỉ là đảo ngược trình tự thôi, kết quả vẫn thế.”
“Không giống nhau.” Hứa Trì khăng khăng nói, “Tôi không muốn có được cái sự nổi tiếng mua được bằng tiền hay mua được bằng sự dựa hơi. Lỡ như tôi không giỏi được như lời khen của ông thì sao? Thế chẳng phải sẽ bối rối lắm à?”
“Không đâu.” Đường Nghiễn Chi bật cười, “Con mắt fan của tôi thiên vị lắm.”
Hứa Trì “Hả?” một tiếng với vẻ khó hiểu.
Đoạn đường phía trước không có tín hiệu nào về việc sẽ hết tắc, Đường Nghiễn Chi nói tiếp, “Thế chúng ta nói về một góc nhìn khác.”
“Hả?”
“ Ông thích truyện ngọt không?”
“Tôi…không thấy có cảm giác gì, ý là không thể nói được rằng có thích hay không, tôi đọc, nhưng không cảm thấy muốn theo chân từng chương một.”
“Vụ đó cũng hiểu được, do sở thích khác nhau mà thôi. Mục đích từ đầu của tôi khi viết truyện ngọt là: mong độc giả đọc xong sẽ thấy ấm áp, vui vẻ, bớt đi những năng lượng tiêu cực từ cuộc sống thường ngày, dù chỉ là giết thời gian thì cũng OK.”
“Thành thực mà nói thìcái giới này đang phát triển theo hướng thương mại hóa, một số tác giả lựa xem độc giả thích gì thì viết thế đó, tôi thấy việc đó cũng chẳng sao, mỗi người đều có những sự lựa chọn của riêng mình, dù sao thì cũng phải kiếm cơm chứ.”
“Nói trắng ra thì, tôi cảm thấy mảng truyện ngọt bây giờ…” Đường Nghiễn Chi tìm từ so sánh, “..đang dần có xu thế “mì ăn liền”. Thi thoảng fan của tôi nói rằng, em đọc xong một truyện, tắt điện thoại đi thì quên luôn tình tiết với tên nhân vật chính.”
“Có ví dụ đó để so sánh sẽ thấy được, truyện bi khiến độc giả ấn tượng hơn, chí ít thì khi nhắc đến một truyện bi, đa số bình luận đều là muốn đập tác giả ABC nào đó.”
“Nhưng những truyện như thế….chỉ là thiểu số thôi…Còn truyện của tôi thì đa phần đều flop.”
Đường Nghiễn Chi nuốt câu “không phải flop, chẳng qua là ít người đọc thôi” vào trong, “Nếu ông không thích truyện ngọt như truyện bi thì tôi thấy ông tốt nhất là không nên viết.”
“Viết truyện ngọt cũng không dễ, đúng hơn là, để viết hay không phải chuyện dễ, giờ mảng truyện ngọt cạnh tranh như vậy, nhiều tác phẩm truyện ngọt như vậy, vì cớ gì mà ông cho rằng mình sẽ viết tốt hơn người khác?”
“Đến tác giả cũng không thích thì sao ông lại hi vọng độc giả sẽ thích truyện ông viết ra chứ?”
Hứa Trì im lặng.
“Quay trở lại với vấn đề độc giả, mỗi độc giả đều là một cá thể độc lập, họ có suy nghĩ riêng của mình, ông không thể yêu cầu độc giả nào cũng theo ý của mình, chính tôi cũng nhận được hơn trăm cái bình luận chê truyện ngốc bạch ngọt, văn phong non nớt, giống như ông thích ăn táo tây mà tôi lại thích ăn dưa hấu, ông không thể đè đầu tôi ra bảo dưa hấu không ngon rồi ép ăn táo tây, đúng không?”
“Vậy nên, tôi thường cho rằng những bình luận ấy là động lực, dù không mượt tai, nhưng chúng chỉ thẳng vào các khuyết điểm trong tác phẩm của cậu, còn mấy cái kiểu “đạo đức của tác giả có vấn đề” thì ông cứ mỉm cười cho qua đi.”
“ Ông có thể đọc hết những bình luận, nhưng không thể để bụng đến tất cả, bụng của tác giả nhỏ lắm, xếp nhân vật rồi tình tiết vào đã chẳng còn dư bao nhiêu, ông đừng có nhét thêm rác vào trong.”
“Tựu chung thì, tôi thấy cả tác giả và độc giả đều có những cái khó riêng, tốt nhất là có thể hiểu nhau, còn không thì….duy trì được sự cân bằng giữa đôi bên cũng là ổn rồi.”
Khi nói xong, Đường Nghiễn Chi nhìn chăm chú vào Hứa Trì, khiến cậu có chút ngượng ngịu, bèn cười một cái rồi nói, “Chỉ là giả thiết thôi mà, ông nói nhiều câu nghiêm túc thế làm gì.”
Đường Nghiễn Chi nhướn mày cười, “Tôi nghiêm túc tới tất cả mọi thứ liên quan đến ông.”
[53]
Lời này khiến cả hai cùng ngây ra.
“Tôi…” Đường Nghiễn Chi vội vàng chữa cháy, “Ý tôi là, tôi xem ông là bạn, nên mới nghiêm túc với tất cả những chuyện của ông.”
Anh còn vừa gật gật vừa cường điệu thêm, “Tôi là trai thẳng, thẳng 100%.”
“Tôi biết…” Cái má lúm đồng tiền của Hứa Trì thấp thoáng, “Nhưng tôi thì không.”
Đường Nghiễn Chi đứng hình.
Nếu người khác nói câu này, thì nó sẽ mang theo vài ẩn ý kiểu “Tôi không phải trai thẳng, ông đừng tốt với tôi như thế”, hoặc “Tôi không phải trai thẳng, ông tốt với tôi như vậy, tôi sợ mình sẽ thích ông mất”. Nhưng nếu người nói là Hứa Trì, thì với tình cách của cậu, Đường Nghiễn Chi biết câu “Tôi không phải trai thẳng” chỉ là một câu thông báo mà thôi.
Thế nhưng Đường Nghiễn Chi vẫn sửng sốt trước cú sút thẳng bất chợt này của Hứa Trì.
“Tôi…”
“Sao thế?” Hứa Trì nhìn làn xe phía trước bắt đầu từ từ di chuyển, ậm ừ bảo, “Khiến ông thấy phiền à?”
“Không, không phải…” Đường Nghiễn Chi cuống lên, “Chỉ là…chỉ là tôi hơi bất ngờ.”
“Bất ngờ hả?” Hứa Trì quay sang, nở nụ cười chậm rãi với Đường Nghiễn Chi, “Tôi biết ông là trai thẳng, nên tôi sẽ không có tình cảm đặc biệt gì cho ông đâu. Như ông đã nói ấy, tôi với ông là bạn, nên tôi không muốn lừa ông. Tôi biết có những trai thẳng sợ dân đồng tính, nên tôi muốn nói sớm một chút. Có muốn tiếp tục làm bạn không là tùy ông.”
Đường Nghiễn Chi rất muốn hỏi rằng: trước giờ ông cứ kết bạn thế này hả? Vừa mới quen chút đỉnh đã nói xu hướng tình dục cho người ta, nói trắng đến độ khiến người ta chẳng biết phải làm sao, làm tôi càng thấy tự vác đá đập chân mình.
“Không không không…Tôi không ghét người đồng tính…” Đường Nghiễn Chi khẳng định, “Không hề luôn.”
“Thế thì tốt…” Hứa Trì thở phào nhẹ nhõm, “Tôi ít bạn lắm, cũng chẳng biết kết bạn…Dù chúng ta chưa gặp nhau nhiều, nhưng tôi biết ông thật lòng coi tôi là bạn…”
Thực ra cái câu này của Hứa Trì là giả. Khi Đường Nghiễn Chi nói những lời vừa như an ủi vừa như nhắc nhở ban nãy, cậu đột nhiên muốn nói bí mật này cho người ấy biết.
Nói cái bí mật mà cậu chôn giấu suốt hai mươi mấy năm qua cho người ấy biết.
[54]
Làn xe từ từ lăn bánh, Đường Nghiễn Chi siết chặt tay trên vô lăng, giờ miệng anh chát chúa chẳng nói thành lời, mặt nhăn như quả mướp đắng.
Hứa Trì bỗng nhiên hỏi, “Sao thế?”
“Sao cơ?”
“Mặt ông đấy…” Hứa Trì nhắc, “Cau như cái đầu bánh bao.”
“À…” Đường Nghiễn Chi vừa lái xe vừa tình cớ, “Tôi đang nghĩ đến tình tiết truyện.”
“Truyện? Sao thế?”
“Chắc ông cũng đọc truyện tôi viết rồi nhỉ.”
Hứa Trì không phủ nhận, “Ừ.”
Đường Nghiễn Chi hỏi một câu phổ biến nhất, “Hay không?”
“Hay lắm.”
“Ngày nào ông cũng đợi chương mới hả?”
“Ừ.”
“Chẳng phải ông bảo là…” Đường Nghiễn Chi liếc nhìn Hứa Trì, “Không có hứng theo dõi từng chương truyện ngọt sao?”
Ngồi ở ghế phụ lái quá lâu, Hứa Trí ngọ nguậy tay chân một chút rồi nói tiếp, “Ông khác chứ…”
“Khác gì?”
Hứa Trì liếc nhìn Đường Nghiễn Chi, “Truyện của bạn thì phải ủng hộ chứ.”
Ánh nhìn ấy làm tim Đường Nghiễn Chi đập cái thịch, anh bất giác đạp phải phanh, dừng khựng trước đèn xanh.
Hứa Trì giật mình hoảng hốt, “Sao thế?!”
“Không sao, không sao…Tôi trượt chân.”
“…”