Khi Ta Có Nhau

Chương 6: Casting




Việc đăng chap có chút nhầm lẫn bởi con au ngu người này đây nên mianhae!!! Đọc chap mới vui vẻ nha cả nhà <3 <3

----------------------------------------------------------

6: 30am:

Cô mệt nhọc vác xác xuống giường, vò cho cái đầu xù tớn lên không khác gì cái tổ quạ, chân lết đôi dép bông đi trong nhà hình em thỏ rồi như 1 con mù lần sờ tìm đường vào nhà vệ sinh.

Thề chứ cô ngại nhất khoản này luôn, không có cái bàn chải đánh răng tự động kia chắc cô bỏ đánh răng từ lâu rồi quá! =.= “ Đã vậy còn phải làm bạn với hàng loạt sửa rửa mặt, kem dưỡng da đủ loại, nhiều đến mức cô không nhớ hết tên.

Đúng 7h cô mới thoát ra khỏi nhà vệ sinh rồi lại lao ngay ra phía bàn trang điểm đánh vật với cả đống phấn son. Nói vậy thôi chứ khoản này là cô thích lắm nà! Không hiểu sao lúc éo nào nhìn vào gương cô cũng phải thốt lên 1 câu kinh cmn điển: " Trời đất quỷ thần ơi, con cái nhà ai mà xinh đẹp dữ thần vậy nè??!! “ Haizzda, quả thật vẻ đẹp của cô rất khó để mà cưỡng lại nha!

Xong cô bước ra khỏi nhà trong 1 phong cách cực bụi bặm, chuẩn nghĩa “ dân tơi “ luôn á! 1 áo croptop tay dài màu đen, 1 quần đùi rách màu xám khói và kèm theo đó là đôi tất lưới đồng đen làm tôn lên nước da trắng vốn có của cô, còn về cái chiều cao khiêm con nhà ông tốn kia là được cô “ giấu giếm cẩn thận “ nhờ đôi giày bánh mì đen cực truất luôn. Nhìn sơ bộ có vẻ là cả cây đen đó. Riêng mái tóc là nổi bật nhất, nhuộm màu xanh rêu được cô bỏ xuông tự nhiên, phần đuôi tóc xoăn nhẹ làm tăng thêm phần nữ tính. Cơ mờ chẳng phải cô thích để xuông vậy đâu! Chả là ban nãy ngủ dậy vò tóc cho cố vào để rồi ngồi trong nhà tắm gỡ hoài, gỡ mãi nó mới suôn mượt được như giây phút ban đầu đó!

Từ nhà cô đến địa điểm casting không xa nên cô đi bộ, mà nói hẳn ra là đi taxi cô tiếc tiền bỏ mẹ! Vừa bước chân ra khỏi nhà là cô đã thu hút mọi ánh nhìn soi mói rồi kìa, chậc chậc, ngại thật! Cô có bao giờ tham vọng trở thành trung điểm chú ý hay ngôi sao minh tinh gì gì đó đâu, mọi người cứ tâng bốc cô lên cao quá, chạm mặt trời luôn rồi! Cô quen những điều đó nên thành ra cứ nghĩ theo hướng tích cực như vậy á. ( au: đáng học tập đây!)

“ Đến rồi! “ – Cô nghĩ thầm rồi tự nhủ mình cố gắng, cô phải cố gắng vì 1 tương lai giàu xụ, vì 1 tương lai đi shopping không cần nhìn giá!! Hwaiting!

Vừa bước vào cô choáng xém chút là ngã ngửa. Toàn những “ thương mặt thương hiệu “ cả, hót hòn họt mà hôm nay lạ lắm, rủ nhau diện style gái ngoan hết 1 lượt thế này là sao??!! Chẳng lẽ mốt mới mà cô không biết?

Tìm 1 chỗ ngồi, cô nhủ “ Kệ đi, chắc họ ăn nhầm bả chuột rồi! “

Nghe ngóng thông tin ( nghe lén đó bà con) 1 lúc rồi mà cô vẫn chẳng hiểu được cái mô tê gì. Cái gì mà Don Gi hay Đon Di gì đó, cái gì mà “ oppa “, “ chồng tui “ Nghe mà cô rợn cả người. Mà cái giống Don Gi này nó mới được lai tạo ra à? Có ăn được không? hay là đồ uống?? Chẳng lẽ … là 1 thương hiệu thời trang mới thịnh? Chắc cũng là mốt mới đi kèm với style gái ngoan luôn hả? Về cô phải mua 1 cái cho kịp với xu hướng rồi.

Đang tính sặm tiền mua Don Gi thì chất giọng ồm ồm của 1 lão nào đó làm cô bắn tim, bệnh của cô mà tái phát ở đây là không hay đâu đấy. Cô tuyên bố: Ghim cái ông đọc số báo danh của cô.

Bực dọc bước vào, Uyển Nghi ( UN) – đối thủ cạnh tranh nghìn đời của cô bước ra, nhìn cô 1 lượt từ chân lên tới đỉnh đầu rồi nhếch mép khinh bỉ nói khẽ: “ Mất điểm rồi cô bạn của tôi “

Cô bĩu môi dài dài, shứ tưởng dọa được cô chắc? Liu liu còn lâu mới có mùa xuân đó nha, nhưng để chuẩn bị tâm lí cô cũng lấy 1 viên thuốc mang theo bỏ vào miệng. Những hành động đó Suga anh thấy hết, 2 chân mày khẽ nhăn lại đầy khúc mắc. Anh ấn tượng với cô gái đó thật đấy! Tính cách theo cảm nhận riêng của mình thôi thì anh thấy trẻ con khỏi nói, nhìn cách ăn mặc khá hài lòng, rất biết cách phối đồ và …. Cô gái ấy thật đặc biệt, ít ra cũng là đặc biệt so với đám người ngoài kia.

Nhưng điều làm anh thắc mắc nãy giờ đó là viên thuốc kia. Chứng rối loạn ngôn ngữ? Hay 1 loại thuốc gì đó khiến người ta tự tin hơn sao? Tất cả đều mơ hồ, mông lung lắm, trừ phi anh tiếp cận được với cô ấy và hỏi cho ra nhẽ. Mà cũng buồn cười thật, liên quan gì đến anh mà phải vậy chứ? Anh không rõ, thậm chí anh cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa.

BN: Xin chào!

Tiếng nói nhẹ nhàng của cô vang lên kéo anh về với thực tế.

A: Cô là Nguyễn Lê Bảo Ngọc?

BN: Vâng.

Phỏng vấn 1 hồi, lan man về chuyên môn mà theo cô là không cần thiết và khá dườm dà, ông A mới lên giọng:

A: Cho tôi hỏi ngoài lề chút nhé, cô có biết tiếng Hàn không?

Ahaha, câu hỏi vừa ý cô nhất đây rồi. Cô sẽ vênh mặt lên tự hào mà nói ta đây suýt được đi du học Hàn đấy nhé, suýt rồi nhé! Nhưng đang phỏng vấn mà, phải kiềm chế, phải lấy được thiện cảm!

BN: Tôi biết và có thể nói gần bằng người bản địa rồi.

B: Vậy cô có thể dùng tiếng Hàn để trả lời nốt bài phỏng vấn này không?

BN: Không thành vấn đề.

Thế là cô bắt đầu vác đao vác kiếm ra, chém tiếng Hàn như vũ bão khiến mấy ông đơ luôn, haha, phục chưa nào?! Chậc, hy vọng họ không khen nhiều quá chứ Bảo Ngọc cô được khen nhiều quá rồi, nghe ngán lắm! Vừa dứt cái suy nghĩ đó 1 tên thanh niên trắng trắng đẹp trai nào đó ngồi im nãy giờ mới lên tiếng bằng tiếng Hàn khiến mặt cô chuyển màu liên tục hệt như con tắc kè hoa:

SG: Cách phát âm không được chuẩn, 1 vài chỗ tôi đã cố nghe nhưng không thể hiểu. Tóm lại về còn phải tập luyện nhiều!

Cái WTF gì thế?? Lúc đầu ngồi im lãnh đạm soái ca là thế mà phun được 1 câu ra đã khiến người ta ghét rồi. Cô hận không thể nhét cái dép vào mồm tên kia. Mấy ông cạnh bên cũng gật gà gật gù kêu đúng, đúng đúng cái beep gì chứ. Đúng thì mấy thằng cha nào vừa ngồi vỗ tay đôm đốp kêu nói tốt? Ma à? Hay … ông ta bị tâm thần phân liệt? Khổ thân, chắc không đủ tiền chạy thuốc chạy thang nên bệnh tình nó mới tiến triển nặng thế này. Hóa ra trên đời còn nhiều mảnh đời bất hạnh hơn cô nhiều!

BN: Xin lỗi. tôi có đến lộn lớp học tiếng hàn không vậy? Nhớ không nhầm là tôi đi casting diễn phim chứ!

C: Ồ, thật ngại quá, xin lỗi! Bây giờ cô hãy diễn 1 tình huống với diễn viên của chúng tôi nhé. Mmmm…. Cho cảnh chia li giữa 2 người đi, thật cảm xúc vào.

SG: Tôi sẽ diễn cùng cô ấy. – Anh đứng bật dậy, đi ra phía trước đứng ngang hàng với cô

B: Yoongi, cậu không đùa đấy chứ?

Ái chà chà, hóa ra đây chính là con vi rút nhập vào loạt người ngoài kia. Con gái con đứa mới tí tuổi đầu đã nhiễm vi rút đầy mình thế này chắc pama ở nhà phải rầu thúi ruột ra luôn á! Mà khoan, cô chột dạ rồi nè, cô vừa nghe thấy cái gì vậy? Diễn cùng anh ta? Cái tên mất nết vừa bóc phốt khả năng tiếng hàn siêu đẳng cấp của cô? Được sao? Nhìn mặt tên này cô có cảm xúc để diễn sao? Nhiều dấu hỏi quá vậy nè??!! Chậc, thôi thì đành phải bấm bụng mà chịu đừng thôi, có gì không nhìn mặt anh ta nữa mà nghĩ đến cái cảnh hí ha hí hửng nấu 1 đống đồ ăn với cái ý định ăn lâu ăn dài khỏi nấu nướng mất công nhưng rồi lại quên không bỏ vào tủ lạnh nên bị thiu ý. Chắc chắn cô sẽ có được những giọt nước mắt rất chân thực thôi!

C: 1, 2, 3 action!

SG: * tâm trạng * anh xin lỗi, nhưng thực sự … anh phải đi ra nước ngoài.

Cô mím môi xém chút nữa là phá lên cười sặc sụa. Mặt tên này nhập tâm nhìn hết hồn chim én luôn kìa. Có cần phải deep đến vậy không cơ chứ? Nhưng thôi, bạn diễn đã có tâm rồi thì cô phải có duyên chứ!

BN: Tại sao? Tại sao …. a … anh nỡ rời xa em như vậy hả nem chua rán ?? Wae? Em đã làm gì sai sao?? Waeeeee????

A: Cut! “ Nem chua rán “ là sao hả?

Cô fine quá cơ, và cũng thật là 3 chấm quá đi. Nhập tâm đến mức lôi cả tên đống đồ ăn thân yêu ra mất rồi TvT Phải chữa cháy khẩn cấp thôi!

BN: Quên mất, là do thói quen đó mà, tôi thường quen gọi những người thân yêu bằng cái từ đó, thật ngại quá. – Nói xong cô quay qua, cố lau giọt nước mắt nặn mãi mới ra được kia 1 cách thật lố để mấy ông kia nhìn được mà biết rằng cô đã có nước mắt. Mà nếu có nói là bị cận không nhìn thấy được giọt nước mắt đó nữa là cô không nể tình mà lao vào cào cấu cho nát thây ra đâu đấy! Vốn dĩ cô hiền lắm, độ độc ác vẻn vẹn có 0 %, đơn giản là cô biết cách dạy dỗ người khác thôi mà!( au: đơn giản vậy thôi mà:))))