Khi Ta Có Nhau

Chương 2




“ Hôn anh

Tôi muốn được hôn anh

Lên đôi môi ấm nóng mùa thu nhẹ nhàng bâng khuâng

Ôm anh

Tôi muốn được ôm anh

Suốt giấc mộng kia bình minh đã tới ngập tràn bên ô cửa sổ lạ …. “

Tiếng chuông phải lặp đi lặp lại khoảng 3-4 lần thì mới có người nhấc máy.

BN: Alo, ai đấy ạ?

“ Con kia, tao phải gọi bao nhiêu lần rồi hả? “

Vâng, người vừa gọi cho cô là Phạm Hải Băng ( HB), con bạn thân của cô. Uầy nhá, nhà nhỏ giàu xụ luôn! Mà tiện khoe luôn, cô còn có 1 thằng bạn thân là con trai nữa đấy, đẹp troai cực, GATO hơm? Cậu tên Trần Đình Gia Huy ( GH), nhà cũng giàu ngang ngửa nhà nhỏ. Huhu, cô chơi với bọn này tốn kém lắm T.T Mà cũng không hiểu sao 3 người lại chơi thân với nhau luôn. Lạ!

BN: Xin lỗi, tao đang ngủ mà. Có chuyện gì thế?

HB: Nghe bảo mấy hôm nữa mày lên Hà Nội casting hả?

BN: Ừ, mày thính như chó ý. Đánh hơi nhanh thật!

Bên kia đầu dây, Hải Băng mặt tối sầm, tay giơ dấu * fuck *

HB: Dmm, chiều đi shopping đi, mày phải ăn diện tí chứ.

BN: Không, quần áo tao cả đống rồi. Với lại tiền đâu mà đi.

Kì kèo, đôi co, tranh cãi 1 hồi đúng 30’ ( au: dây thanh quản bọn này khỏe thật!) cô cũng bị cái nàng tiểu thư kia ép đi bằng được. Hix, cô đang khóc không ra nước mắt kia kìa. Đi shopping với nhỏ rẻ nhất cũng phải tiền triệu chứ ít ỏi gì. Tiền của cô! Nguồn sống của cô!! TvT

Kết thúc cuộc gọi, cô nhìn đồng hồ. Mới có 8h30 sáng, vẫn còn sớm chán! ( au: ừ, sớm mà!:3) Cô lại nằm xuốngđánh 1 giấc đến tận 10h trưa. Với cô thế này vẫn còn là sớm.

Mama: Bảo Ngọc à, con có cần tiền đi mua thêm đồ không? Chuẩn bị thật kĩ cho buổi casting đấy, gửi hồ sơ chưa?

Bảo Ngọc cô ngao ngán:

BN: Con nộp rồi, mà mẹ à, con đã 20 tuổi rồi đó, có công việc rồi, đâu cần tiền của mẹ để mua đồ, mẹ cứ giữ mà tiêu.

Mama: Con giấu ai chứ không giấu mẹ được đâu. Mấy tháng nay thấy con chẳng có dự án phim mới gì, toàn ở nhà!

BN: Á à, đuổi khéo con rồi chứ gì. Đã vậy con mặt dày ở lì cái nhà này luôn. Haha … khụ … khụ … mẹ… đ …đưa con …thuốc…thuốc …

Đang vui vẻ, sắc mặt Trần Thiên Lam ( mẹ cô) tái nhợt, tay chân luống cuống tìm hộp thuốc. Cô vẫn ngồi đó, tay giữ chặt lồng ngực, cố hít thở sâu, đôi môi dù có son cũng vẫn chuyển sang nhợt nhạt.

Mama: Uống đi con, mẹ … mẹ thương! – Thiên Lam bà lúc này nghẹn ngào, không biết nói gì hơn ngoài câu dỗ dành lúc bé. Con gái bà, đứa con gái của bà, lúc nhỏ bà thương cô bao nhiêu thì giờ đây còn nhiều hơn bội phần.

Uống xong, cô dần tươi tắn trở lại, định tiếp tục công cuộc bà tám của mình thì khóe môi đông cứng khi thấy 2 hàng nước mắt trong suốt vẫn chưa kịp lau trên má mẹ mình. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ khóc. Mẹ cô là 1 người phụ nữ mạnh mẽ, trước kia, bà từng là 1 đại tiểu thư với lối sống “ vung tiền qua cửa sổ “, gia đình cô về khoản giàu có thì có tiếng trong vùng. Nhưng rồi chỉ với 2 từ “ phá sản “, mọi thứ nhoáy 1 cái thay đổi 180 độ. Vậy mà bà vẫn kiên cường, vẫn sống tốt, vẫn chu toàn cho gia đình. Cô dùng đôi bàn tay gầy gò của mình lau đi những giọt những nước mắt, giọng bông đùa nhưng đã khản đặc:

BN: Mẹ hôm nay mít ướt cơ đấy! Ngoan nào, ngoan nào, con thương!

---------------------------------- Tua ----------------------------------

“ Xuống mở cửa, tao đang ở dưới nhà mày “ – Máy cô nhận được tin nhắn từ Hải Băng

Cô phi xuống luôn bởi quần áo, make up cô đã chuẩn bị từ khoảng 1 tiếng trước rồi. Hoan hô!!

Vơ cái túi xách, đeo thêm cái kính râm, thêm là đôi giày cao gót đen 15 phân, cô hét toáng vào nhà.

BN: Con đi cùng Hải Băng đây!

Bước lên chiếc xe ô tô tiền tỉ kia, 1 luồng khí lạnh vội ập tới khiến cô trong bộ váy sexy phải rùng mình, lấy vài viên thuốc bỏ vào miệng, Hải Băng nhìn thấy hết, mặt buồn:

HB: Bệnh của mày… có tiến triển hơn không?

Cô trầm mặc, nói có thì là nói dối, mà nói rằng không thì cô không đành lòng, vì thế cô im lặng. Bỗng 1 cái đầu từ trên ló xuống khiến cô giật cmn mình, vừa thều thào nói, vừa nhét thêm vài viên thuốc:

BN: Là mày hả Huy? Về nước từ khi nào? Sang nước ngoài nó đào tạo cho mày thành 1 con ma chuyên đi dọa người rồi hả?

GH: Vừa từ sân bay về, bà chằn này đi đón tao, muốn tạo bất ngờ cho mày mà! – Cậu gãi đầu điệu bộ cute chết người, xong cởi bỏ lớp áo khoác của mình ra đáp cho cô – mặc vào, ốm yếu lại còn thích ra gió, hở hang cơ!

Cô bĩu môi, thằng bạn này, lâu lâu không gặp vẫn tính trẻ con như thế! Nhưng có cái đẹp trai hơn. Chậc chậc, cô phải xin 1 phiếu làm vợ cậu mất!

Khoác tấm áo vào, mùi hương nước hoa thoảng thoảng quen thuộc khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn lắm. Đúng vậy, từ khi gia đình phá sản, 2 người họ là người luôn bên cô mà! Cô thấy mình thật may mắn khi gặp được họ, được bên cạnh họ!

BN: Cảm ơn bọn mày nhiều lắm! – Cô cúi đầu nói nhỏ

GH: Mày ăn phải bả chuột hay sao mà ăn nói lạ vãi đạn.

Cậu nói rồi ăn ngay 1 cái cốc đầu từ nhỏ, Hải Băng quàng tay qua cổ cô:

HB: Bọn tao là bạn mày, không tốt với mày thì tốt với ai đây.

GH: Đúng đấy. Mày còn nghĩ nhiều thì nghỉ chơi! – Gia Huy cậu nhoài người xuống, xoa đầu cô khiến mái tóc xám khói rối tung lên. Thế là cái tính bà chằn của cô lại tái xuất giang hồ! ( au: Gia Huy à, ngu chưa?)

BN: Yahhhh! Cái thằng hâm này, tóc mới làm của tao!!!!!!

Cả đám lại rộ lên tiếng cười, bên cạnh họ cô hạnh phúc biết bao. Cô ước, cái tình bạn này mãi mãi là như vậy ….