Khi Ta 17

Chương 75




Kỳ nghỉ hè đã chấm hết, tuy thời tiết vẫn còn nắng nóng lắm lắm nhưng chúng tôi vẫn phải quay lại trường học.
Xin chào, giờ chúng tôi đã là học sinh lớp 12 rồi nè.
Ngày đầu tiên quay lại trường thực ra cũng chẳng phải học hành gì chỉ tới nộp bài tập và làm quen lại với mùi của lớp học để chuẩn bị cho một năm sấp mặt là chủ yếu thôi.
Bí thư của tháng này là Củ Cải. Cậu ấy vừa đi họp về và đang triển khai công việc.
"… lớp chúng ta được phân công đón các em lớp mười, hướng dẫn làm thủ tục nhập học và nhận lớp…”
Đấy, nhiệm vụ đầu tiên đã ra dáng đàn anh đàn chị lớn nhất trường rồi.
Chao ôi, bọn nhóc lớp 10 loi choi đầy năng lượng lại làm tôi nhớ đến hai năm trước tôi cũng đã háo hức như thế nào.
Ngày đầu tiên tới lớp của tôi đã như thế nào nhỉ? À đúng rồi, lúc ấy tất cả mọi người đều tới từ trường cấp 2 khác nhau nên nhìn đâu cũng lạ lẫm hết. Chưa bao giờ cái nồi lẩu này im lìm như cái ngày đầu tiên ấy, khiến cho thầy Doraemon cười thầm trong lòng rằng thầy đã gặp được một lớp ngoan ngoãn biết bao. Cuối cùng thì thầy mừng hụt.
Ngay hôm sau tôi gây sự với Cà Chua và thế là chúng tôi trở thành thành bạn thân của nhau, mở đầu cho chuỗi sự kiện biệt danh sau này. Cứ thế cả lớp được kéo gần khoảng cách và trở thành chúng tôi của bây giờ.
Mới đó mà chúng tôi đã bên nhau được gần hết ba năm thanh xuân rồi cơ đấy, nhanh thật.
Chỉ dẫn cho bọn nhóc xong xuôi, lớp chúng tôi tập hợp lại ở lớp đàn em trò chuyện một lát. Thiên Ân và Củ Cải đại diện cho lớp có trách nhiệm giới thiệu cho các em nhỏ về các hoạt động của trường, chia sẻ về các kinh nghiệm học tập, các câu lạc bộ hay nói xấu thầy cô….
“… đừng lo lắng gì cả, hãy làm những gì mình muốn làm, trải nghiệm thật nhiều điều. Ba năm rất ngắn, các em hãy trân trọng nó và tận hưởng hết mình nhé.”
Ái chà, không ngờ bạn Thiên Ân lại có tài thuyết trình thế cơ đấy. Nhưng mà phải công nhận là hai anh này đẹp trai quá đi, không khéo mấy em ở dưới đổ hàng loạt.
Y như rằng, đến lúc hỏi “ai có câu hỏi gì không” thì các em dơ tay nhao nhao hẳn lên.
“ Tình trạng “hôn nhân” của hai anh ạ?”
“ Chị xinh xinh ơi, chị tên gì ạ?” Một em
Đấy, tôi đã bao giờ đoán sai cái gì đâu mà, hỏi toàn mấy câu tế nhị, các em bây giờ bạo thật.
Ngày khai giảng tới nhanh thật nhanh, bây giờ chúng tôi đã vào học chính thức rồi đây, lại bắt đầu chuỗi ngày tháng chăm chỉ dùi mài kinh sử.
Một ngày, thầy Doraemon phát cho chúng tôi mỗi người một tờ phiếu nguyện vọng, nói rằng chúng tôi hãy ghi ước mơ của mình vào đấy và nộp lại cho thầy nộp lại cho thầy vào cuối giờ, các thầy cô sẽ đưa ra lời khuyên cho chúng tôi về việc chọn ngành và trường đại học phù hợp.
Tất cả mọi người rôm rả hẳn lên.
“ Nấm, mai kia cậu muốn làm gì?”
Nấm chống cằm mơ mộng. “ Tui ấy hả? Tui muốn làm người mẫu, hoặc là diễn viên gì đấy.”
Đậu Phụ nãy giờ không ai hỏi đến, đột nhiên đứng dậy. “ Nấm nếu cậu là diễn viên thì tớ sẽ là vệ sĩ. Cậu đi đến đâu tớ đi theo đó, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Nấm đỏ mặt vì lời tỉnh tò đột ngột. Mọi người thì cười phá lên, ai cũng biết dưới góc của tờ phiếu nguyện vọng, Đậu Phụ đã nắn nót ghi dòng chữ nhỏ nhỏ“ ở bên Nấm” bằng bút mực. Dòng chữ nhỏ nhỏ nhưng ước mơ lại to to, chẳng thế xóa nhòa.
Cà Chua lúc nào cũng mong muốn trở thành một bác sĩ tim mạch, còn Củ Cải có năng khiếu về ngoại ngữ, cậu ấy có tương lai của một nhà ngoại giao. Còn tôi, trước giờ vẫn đang cố gắng để trở thành một tiểu thuyết gia “ hót hòn họt”.
Mỗi người đều đã có một con đường mình muốn đi rồi.
Bất chợt ngó sang tên Thiên Ân đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ kia. Tờ phiếu của hẳn vẫn trống trơn.
“ Thiên Ân.” Tôi thì thầm. “ Sao cậu không điền?”
Hắn giật mình, nhìn chằm chằm vào tờ phiếu nguyện vọng. “ Tớ không biết bản thân muốn gì.”
Tôi lặng im, len lén nắm tay hắn tiếp thêm động lực. Tôi biết thằng nhóc này đang mang trên vai rất nhiều niềm hy vọng.
Đến cuối giờ, tờ phiếu nguyện vọng của Thiên Ân vẫn bỏ trống. Thầy Doraemon yêu cầu hắn về nhà điền và nộp lại cho thầy vào ngày mai.
Tối đến, tôi “tà lưa” được một miếng bánh gato của Bảo An mới làm, chạy ngay sang nhà Thiên Ân. Đáng lẽ là được hai miếng rồi nhưng mà đang cắt dở miếng thứ hai thì nó phát hiện, tôi phải chạy vội không có nó uýnh tôi chết.
“ Thiên Ân, tớ vào nhé?” Tôi gõ cửa phòn rồi tự mở đi vào.
Tờ phiếu nguyện vọng vẫn trắng tinh nằm ngay ngắn trên bàn, còn thằng nhãi kia đang nằm thẳng cẳng trên giường, mắt chăm chăm nhìn trần nhà. Ở bên cạnh con Chocopie cũng thẳng cẳng y như thế, đuôi ngoe nguẩy qua lại.
Lạy chúa, một sen một boss nhà này bị cái gì thế nhỉ?
“ Thiên Ân, cậu sao thế?”
“ Tớ… chẳng biết nữa.”
Tôi lôi kéo thằng nhóc này ra hiên, vừa ăn bánh uống trà vừa ngắm sao. Hắn cứ ngồi im chẳng nói gì, tôi ngồi bên cạnh cứ ăn một miếng bánh lại đút hắn một miếng.
“ Bảo Bình.”
“ Hửm?”
“ Mai này cậu muốn làm gì?”
“ Tớ muốn trở thành một nhà văn. Cao hơn nữa thì hy vọng một ngày nào đó truyện của tớ có thể được chuyển thể thành phim.”
Thiên Ân nghiêng đầu nhìn tôi, mắt buồn buồn. “ Còn tớ, tớ chẳng biết tớ muốn làm gì cả.”
Tôi vội xích lại gần, để hắn dựa vào tôi, một tay vỗ vỗ an ủi hắn.
“ Bố tớ luôn muốn tớ thay ông tiếp quản công ty, kế nghiệp gia đình.”
“ Vậy cậu có muốn kế nghiệp gì gì đó không?”
“ Tớ… không làm được. Đó là công sức một đời của bố, tớ sợ sẽ làm nó sụp đổ.”