Khi Ta 17

Chương 6




Tôi và nó xem The secret life of Pets mà cười không nhặt được mồm, đến nỗi ra khỏi rạp rồi mà vẫn còn ôm bụng cười hắc hắc không thôi. Đôi khi hẹn hò hai đứa thế này cũng vui vẻ phải biết.

Tôi nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 10h, về nhà bây giờ thằng Bảo An nó đập lap của tôi mất. Thế là tôi và Cà Chua và tôi đi lượn vài vòng trong trung tâm thương mại.

Khi tôi và nó đang “ trôi nổi ” trên cầu thang máy thì tôi chợt thấy Củ Cải. Đi cạnh nó là một cô bạn trông rất dễ thương và hai đứa đang cười cười nói nói vô cùng thân thiết. Tôi nhận ra đó là bạn lớp phó xinh xắn lớp tôi, người đang dính xì căng đan với Củ Cải.

Nghi ngờ thị lực của mình tôi dụi mắt nhưng cho dù tôi dụi chán chê thì lớp phó vẫn chình ình một đống bên cạnh Củ Cải, thứ lỗi cho văn phong của tôi lúc ấy, tôi sốc quá nên bị cuống, là một tiểu thuyết gia tôi xin tự kiểm điểm.

“ Khoai, mày nhìn cái gì thế???”

“ Á, khoan…”

Không kịp rồi Cà Chua đã quay ngoắt nhìn về phía Củ Cải.

Tôi cứ nghĩ rằng nó sẽ lao tới, giành lấy Củ Cải và một trận “choảng” nhau tưng bừng sẽ sảy ra. Nhưng tôi cứ chờ… 1s…2s…3s...

Cà Chua vẫn đứng im như tượng.

“ Ê, mày sao thế??? Không chạy theo Củ Cải à??”

Tôi xoay nó lại thì phát hiện… ôi mẹ ơi… nó… khó..c… Cà Chua, nó đang khóc!!!

Từ hồi tôi quen nó tới giờ chưa từng thấy nó khóc, kể cả khi đánh nhau với lũ con trai tới thâm tím mặt mày, con bé cũng chưa để rơi một giọt nước mắt. Mà bây giờ nó lại đang khóc vì Củ Cải????

Tôi luống cuống dỗ nó.

“ Mày bình tĩnh đã… Đừng vội kết luận gì cả…. giữa hai người đó chưa chắc đã có gì đâu…”


Nó không trả lời tôi mà xoay người chạy cái vèo, quăng luôn hộp quà trên tay. Đây là cái đồng hồ con bé phải khó khăn lắm mới tìm mua được dành tặng cho Củ Cải cùng lời tỏ tình lãng mạn vào sinh nhật Củ Cải, ai ngờ…… cái thằng đầu đất đó lại….haizzz…

“ Cà Chua, chờ tao…úi!!!!!!”

Tôi chạy theo nó và lĩnh luôn cái hộp quà vào mặt. Cha mẹ ơi, trời đất quay cuồng!!!!

………………………………………………………………

Chiều, tôi bất chấp cái lạnh, chạy qua nhà Cà Chua, mang theo một hộp chocolate nó thích ăn nhất. Mẹ nó bảo trưa nay nó về đã trốn tiệt trong phòng cũng không ăn cơm.

Tôi vào phong thấy con bé đang làm tổ trong chăn, đầu tóc rũ rượi. Người thi thoảng lại run lên như kiểu trúng tà.

“ Cà Chua, tao mang chocolate mày thích nhất tới nè, ăn chút đi.”

Nó xoa xoa mặt mũi tèm lem, vứt cái chăn sang một bên, chẳng khách sáo giựt luôn hộp chocolate trên tay tôi, bóc ăn lấy ăn để.

“ Tao đau lòng quá… hức… tao cứ kiên trì…hức… nghĩ rằng một ngày nào đó…. cậu ấy thấy được nỗ lực của tao… đâu ai ngờ… huhu… ”

Từ một nữ cường lắc mình trở thành bánh bèo vô dụng, thần linh ơi tình yêu có sức hủy diệt thật mãnh liệt.

“ Sao mày không chạy tới giành lại???”

“ Tao lấy tư cách gì dành lại cậu ấy đây???... Hức… Lớp phó vừa xinh, vừa thông minh như thế… đến cái ngón chân út của cậu ấy tao còn không bằng….. ”

Tôi im lặng vỗ vai nó. Bình thường nhìn Cà Chua vô tư lự thế, hóa ra nó cũng có mặt nhạy cảm như vậy.

Nó khóc lóc, kể lể chán chê rồi ngủ, tôi đắp chăn cho Cà Chua rồi chuồn ra ngoài báo cáo sơ lược mọi chuyện cho bác gái đỡ lo lắng và xin phép đi về.

Trên đường về, cứ miên man suy nghĩ về Cà Chua và Củ Cải tôi chợt thấy đường về nhà xa dữ dội. Khoan, đây là đâu???

Trong lúc tôi ngẩn ngơ suy nghĩ, loay hoay thế nào lại rẽ nhầm ngõ bà con ạ. Cũng phải nói thêm, tôi bị mù đường trầm trọng. Đường xá thân thuộc cỡ nào chỉ cần rẽ nhầm một đoạn thôi là tôi cũng bị mất phương hướng.

Hoang mang quá chỗ này vừa tối vừa hẹp, lại ẩm ướt…. giống hệt giấc mơ hôm qua. Tôi chạy ngược trở lại để tìm đường nhưng càng chạy càng lạc, đến khi thở không ra hơi thì tôi cũng không biết bản thân đang ở chỗ khỉ gió nào nữa. Điện thoại đã hết pin tự bao giờ, và tệ hơn là trời bắt đầu mưa lất phất.

Tôi ngồi sụp xuống ven đường, gục mặt xuống đầu gối, nước mắt chực trào, tưởng tượng vây quanh mình là cả ngàn con quỷ, mời chào “đi chơi” cùng với chúng.

“ Sao lại ngồi đây???”

Tiếng nói trầm trầm vang trên đỉnh đầu tôi. Tôi ngẩng lên, tuy ngược sáng nhưng tôi vẫn nhận ra…

“ Thiên Ân???”

“ Là tôi. Sao bà lại ngồi đây?”

“ Thiên Ân… huhuhu…”

Tôi ôm chầm lấy hắn và đột nhiên thấy mình may mắn hơn bao giờ hết.

“ Ơ… Này…”

Hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đẩy tôi ra và tôi thấy biết ơn vì điều đấy.

Tôi cứ ôm chặt cứng hắn dưới ánh đèn đường và trời thì mưa lất phất.