Khi Ta 17

Chương 5




“ Khoai, dậy đi….”

Tôi cựa mình, sao hôm nay cái giường lại cứng thế này?

“ Dậy đi, 8h rồi…”

“ Cái gì??? Đã 8h rồi sao???”

Tôi cuống cuồng thay đánh răng rửa mặt, thay đồ, nhét sách vở vào cặp. Khi xong xuôi tôi quay lại nhìn Cà Chua phát hiện ra nó chẳng có chút gì gọi là đi học cả, không mặc đồng phục, cặp sách cũng không mang và nó đang ngồi vắt chân lướt facebook. Chẳng lẽ…

“ Nhận ra rồi hả??? Hôm nay là Chủ Nhật bà cô ạ.”

“…” Cái tình huống này quá thốn, thốn tới mức tôi không biết phải nói gì T.T

“ Tao định để mày chạy đến trường rồi mới gọi mày quay lại không ngờ mày lại nhận ra được.”

“…”

Nó nghiêm túc vỗ vai tôi.

“ Hóa ra mày cũng không ngu ngốc như tao tưởng.”

“…”

…………………………………..

Tôi thay đồ xong, ra phòng ăn thì thấy Cà Chua cùng thằng nhóc nhà tôi đang trò chuyện vô cùng vui vẻ. Sau đây là cuộc đối thoại của tụi nó:

“ Này, Khoai Tây nhà nhóc nó bị lẫn hay sao ấy? Hôm nay Chủ Nhật mà nó định đi học, haha”

“ Trong đầu bả làm gì có não đâu, toàn khoai cả…”

“ Nhóc nói chí phải, ngu không thể ngu hơn haha”

“ Chính xác là ngu ngốc của các loại ngu ngốc…”

Tôi xông tới, hét vào mặt tụi nó.

“ Tụi bay dám nói xấu tao??? ”

Tụi nó tỉnh bơ như không.

“ Ừ, thì đã sao??”

Trong mắt tụi này hình như tôi còn chẳng bằng con kiến =_=. Tôi kéo ghế ngồi, mặt cực kỳ nghiêm trọng hỏi:

“ Thừa nhận đi, bay mới là chị em ruột phải không? ”

Hai đứa nó nhìn nhau, nhìn tôi rồi đồng thanh.

“ Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc.”

Tôi: T.T

Tụi nó nhìn cứ như chị em ruột thịt vậy, thế còn tôi, tôi đóng vai trò gì trong tình huống này đây??? Tôi mang thắc mắc hỏi tụi nó, biết nó nói sao không???

“ Mày/ Bà là con sen, hiểu không?”

Một lần nữa tôi lại cảm nhận được anh Lệ Rơi đang gào thét trong tâm can tôi. Tôi ngồi một góc gặm bông cải xanh, căm phẫn cái lũ chị chị em em thắm thiết kia.

Chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng hơn, bố mẹ tôi đâu rồi????

Bảo An quăng cho tôi một tờ note màu hường, trên có dòng chữ to to, đích thị là của bố tôi viết rồi =_=

“ Bố đi công tác bên Cam.”

Bên dưới là dòng note nhỏ hơn, trái tim chi chit.

“ Mẹ đi công tác cùng bố ^^”

Tôi quăng tờ giấy qua một bên.

“ Đại ca đi phượt chứ đi công tác gì.”

“ Đại tỷ đi bồi dưỡng tình cảm chứ đi công tác gì.”

Câu trên của tôi, câu dưới của thằng Bảo An. Gì chứ chuyện này chị em tôi chắc như bắp.

Hai chị em tôi được “huấn luyện” trông nom nhà cửa từ bé, từ dọn dẹp, nấu ăn cho đến ốm đau cũng tự lôi thuốc ra tự xử được (nghe giống chó đặc nhiệm nhỉ =_=) cho nên đại ca với đại tỷ nhà tôi cứ thoải mái du ngoạn, up ảnh lên facebook ầm ầm, chọc hai đứa nhóc tức chơi =_=

Xong bữa sáng, Bảo An hẹn bạn gái đến nhà chơi, đuổi tôi và Cà Chua ra đường. Tôi thì khăng khăng muốn ở lại xem mặt em dâu tương lai. Hai bên cứ giằng cái cửa ra vào (nghĩ lại thấy tội nghiệp cái cửa), mọi chuyện chỉ kết thúc khi thằng bé giơ cái môi múc canh gõ cho tôi một cái và dọa dẫm rằng nó sẽ delete luôn đống bản thảo mà tôi thức hai đêm để soạn ra nếu như tôi về trước 10h.

Trong cái thời tiết rét căm căm như thế này và tôi thì vừa mới bị đuổi ra khỏi cái ổ thân thương của mình một cách oanh liệt nhất T.T số tôi đúng là số con gián mà.

Để đối phó với cái thời tiết như này, Cà Chua gợi ý đi xem phim. Tôi đồng ý, chẳng còn chỗ nào ấm cúng hơn rạp chiếu phim đâu. Nhưng chỉ một chút nữa thôi, Cà Chua sẽ rất rất hối hận vì đã chọn đi xem phim.