Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

Chương 40




"Thiết Thủ? Huynh làm gì ở đây? Huynh đi tìm Lãnh Huyết sao? Huynh ấy đã ra ngoài từ sớm rồi" Băng Cơ vừa bước chân ra ngoài cửa đã thấy Thiết Thủ đang xoay đi xoay lại trước phòng. Thiết Thủ trước giờ cùng Băng Cơ không có giao hảo nên thấy hắn nàng chỉ nghĩ hắn có việc gấp muốn gặp Lãnh Huyết, hơn nữa hiện tại cảm thấy hắn đang rất sốt ruột đi.

"Không, Băng Cơ tôi đến tìm cô" Thiết Thủ vừa nhìn thấy Băng Cơ đã vội chạy tới. Băng Cơ cũng tròn mắt, nàng đã ở Thần Hầu phủ này ngót nghét 3 tháng rồi, mỗi lần gặp Thiết Thủ đều chỉ chào nhau một câu rồi thôi. Lần đầu tiên lại thấy cái tên đầu gỗ này chủ động tìm mình. Thật sự rất bất ngờ.

"có chuyện gì xảy ra sao???" 

"Thật ra thì, hơn một tháng nay có một cô nương tên là Lăng YY cứ luôn bám theo tôi. Tôi cảm thấy rất phiền, tôi hỏi Truy Mệnh, huynh ấy nói có thể cô có thể giúp được tôi. Tôi..." Băng Cơ nhích lại gần Thiết Thủ một bước, cảm nhận được sự nguy hiểm, Thiết Thủ cũng lùi lại. 

"Không phải huynh nói muốn tôi giúp hay sao?" Băng Cơ nhíu mày không hài lòng. Tên đầu gỗ này nhát gái thấy sợ luôn. Thế này thì sao có thể lấy thê tử được chứ?

"Ơ...Tôi..."

"Đứng yên" Trước phong phạm đế vương mà Băng Cơ tỏa ra, Thiết Thủ không thể lại tiếp tục lùi(đế vương ở đây không phải vua mà là người đứng đầu một thế lực nha các nàng. Băng Cơ trước đây là vương giới sát thủ, giờ nàng là lão đại sau màn của 1 trong 5 thế lực lớn nhất trên giang hồ) 

Băng Cơ bước đến đặt tay lên trán Thiết Thủ. Hắn liền cảm thấy có một lực lượng đang thâm nhập vào trí óc của mình. 

"Băng Cơ, cô..." Vừa lúc đó thì Băng Cơ cũng bỏ tay ra. Thiết Thủ chỉ có thể tròn mắt nhìn cô. 

"Huynh không nên nói dối tôi. Tuy không phải lúc nào tôi cũng dùng khả năng của mình, nhưng tôi biết ai đang nói dối tôi đấy. Huynh đang lo lắng cho cô ấy"

"tôi..."

"Trước đây huynh đã từng mất cha mẹ và muội muội, huynh nghĩ huynh bị Thiên Sát tinh chiếu mệnh"

"Ta..."

"Huynh lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm?"

"..."

"Thiết Thủ, huynh ở cùng với tứ đại danh bổ hơn chục năm rồi đúng không?"

*gật đầu*

"Đã có ai trong họ gặp chuyện gì chưa? Gia Cát đại nhân, người đích thân chỉ dạy võ công cho huynh, ông ấy không phải vẫn an toàn sao?"

"Nhưng họ khác nhau"

"Khác? Khác gì nào? Họ đều là người mà"

"Họ có võ công cao cường, còn Lăng YY cô ấy không hề có võ"

"Huynh nhầm rồi, nếu đã là thiên sát cô tinh chiếu mệnh thì dù họ có võ hay không cũng đều như nhau mà thôi. Huynh chỉ là sợ hãi, huynh đã từng mất đi, từng tổn thương cho nên huynh không dám tiếp tục yêu thương để rồi lại đánh mất. Huynh tự biết công việc của huynh nguy hiểm cho nên không muốn kéo Lăng YY vào. Nhưng ta hỏi huynh, không phải huynh học võ, huynh muốn trở nên mạnh mẽ vì muốn bảo vệ những người huynh yêu thương hay sao?"

"Ta..."

"Thiết thủ, nói thật Lăng YY mà ta đọc được trong tâm trí huynh là một cô nương tốt, thay vì tránh thật xa để nguy hiểm không đến gần cô ấy. Huynh hãy thử tiếp nhận cô ấy và bảo vệ cô ấy khỏi hiểm nguy đi." Băng Cơ nhìn Thiết Thủ thật tâm cho hắn một lời khuyên mà nàng cho rằng hợp lý nhất. Dù sao thì cũng không nhất thiết là phải có Lăng YY nàng mới có thể phá sào huyệt của ngũ độc linh giáo. Một cái độc giáo nho nhỏ, Băng Cơ nàng còn không để vào mắt. 

"Ta..." Haizzz cái tên đầu gỗ này, vẫn còn rối rắm lắm. Nàng dặt biệt danh đầu gỗ cho hắn cũng không phải không có lý do đâu à.

"Thiết Thủ..." Băng Cơ còn định nói thêm vài câu nhưng đã thấy Truy Mệnh hấp tấp chạy tới. Cái tên hấp tấp này... Băng Cơ nhìn một lượt hai người trước mặt không khỏi thở dài. Tứ đại danh bổ, vang danh thiên hạ là thế, nhưng phải tiếp xúc mới biết được, họ cũng chẳng hề thần thánh như lời đồn đại ngoài quán trà, tửu lâu. Thiết Thủ đối với con gái và tình cảm nam nữ hoàn toàn là đầu gỗ. Truy mệnh thì cợt nhả, nóng nảy hấp tấp, Vô Tình thì quá si tình còn Lãnh Huyết lại quá lạnh lùng, còn mang trên mình độc sói bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành quái thú nữa.

"Truy Mệnh, Tới bao giờ thì huynh mới có thể một lần lạnh nhạt được đây?" Băng Cơ bĩu môi khinh bỉ nói. Truy Mệnh lúc này mới thấy Băng Cơ thế nhưng cũng đứng ở đó, khuôn mặt ngạc nhiên thấy rõ luôn. Nhìn khuôn mặt này là Băng Cơ hiểu được hắn không hề nhận ra sự tồn tại của nàng trước khi nàng lên tiếng rồi. Bó tay, đi tìm Thiết Thủ là trong mắt chỉ có mình Thiết Thủ thôi.

"Có chuyện gì vậy Truy Mệnh" Đối với chứng bệnh này của Truy Mệnh có lẽ Thiết Thủ cũng đã sớm quen rồi. Hai người này mà bù trừ được cho nhau một tẹo thì hoàn hảo rồi. Haizzz

"À...Cái cô nương tên Lăng YY đó, cô ta đến tìm huynh báo án, làm loạn lên là chỉ có huynh mới báo án. Còn nói đây là vụ án cực kì quan trọng các kiểu nữa"

"Thiết Thủ, huynh đi đi. Nhớ kĩ những gì tôi nói" Băng Cơ nghe xong thì vỗ vai Thiết Thủ một cái sau đó nháy mắt cực kì ẩn ý khiến Truy Mệnh trực tiếp treo ba dấu hỏi trên đầu. Mà Thiết Thủ lại chỉ gật đầu một cái rồi xoay đi khiến Truy Mệnh lại càng bứt rứt. Cũng nhờ hành động này của hai người mà Thiết Thủ không được yên thân nguyên một ngày vì Truy Mệnh cứ lẽo đẽo theo sau hỏi "Băng Cơ đã nói gì với huynh thế?" 

Thiết Thủ đi được một lúc thì Lãnh Huyết cũng trở về. Còn mang theo một cô nương có phong cách ăn mặc khá là dị nữa. 

“Lãnh Huyết, hôm nay là rằm, huynh đừng có đi lại linh tinh nữa” Nhìn thấy Lãnh Huyết, Băng Cơ liền nhíu mày không hài lòng. Tên này, hắn có biết là hắn đang trúng độc không vậy.

“Còn chưa có đến tối, ta không có sao” Lãnh Huyết lạnh nhạt nói nhưng khi ánh mắt lướt qua vết thương trên cổ Băng Cơ lại lóe lên một tia đau lòng mà chính hắn hay Băng Cơ đều không phát hiện ra.

“Kể cả là khi huynh nói thế. Từ bây giờ đến hết hôm nay ta sẽ ở bên cạnh huynh. Nếu huynh mà còn dám đi đâu linh tinh nữa thì ta sẽ mặc kệ huynh đó” Băng Cơ cất đồ trong tay chuẩn bị dọn đồ ăn sáng, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Lãnh Huyết thế nhưng bỏ qua hoàn toàn sự tồn tại của cô nương mới đến kia. 

***

“Nương, kẻ vừa rồi tà niệm sâu quá. Đã sớm ăn vào máu. Nếu nương muốn loại bỏ hoàn toàn có lẽ không thể chỉ một sớm một chiều là được đâu” Ở dưới phòng bếp bỗng đâu xuất hiện một chú mèo nhỏ có bộ lông màu trắng muốt, hơn nữa còn có thể cất tiếng nói. Cũng may là xung quanh không có ai nếu không nhất định sẽ bị dọa cho phát ngốc.

“Vân nhi, điều này ta biết. Dù sao hắn cũng đã ôm mối thù diệt tộc hơn chục năm nay. Điều này chỉ sợ là khó tránh khỏi.” Băng Cơ ôm mèo nhỏ vào trong lòng, đôi mày liễu xinh xắn hơi nhăn lại. Chú mèo nhỏ không phải ai khác mà chính là Thiên Vân, linh thú của độc tâm thuật thế gia. Băng Cơ đang ở tầng 7 đọc tâm thuật, đợi nàng luyện lên đến tầng 8 thì Thiên Vân sẽ có thể xuất hiện dưới dạng người. Còn hiện tại thì nó đang cư trú trong chiếc vòng nàng đeo trên cổ.

“Nương, hiện tại chỉ có hai cách để giải độc sói cho hắn thôi”

“Nói nghe xem” Băng Cơ khẽ ôm chú mèo nhỏ đến bên chiếc ghế đá ở cạnh đó nhẹ nhàng vuốt ve khiến mèo nhỏ sung sướng vểnh cả râu lên.

“Cách đầu tiên là nương luyện đến độc tâm thuật tầng 10 sau đó cưỡng áp chế linh hồn hắn, cưỡng ép đem phần tà niệm kia lấy đi. Tuy nhiên cách này phải đợi khá lâu vì luyện đến độc tâm thuật tầng 10 tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Còn nữa, vì là cưỡng chế nên cách này cũng có tác dụng phụ đó là có thể sẽ lấy đi một phần kí ức của hắn, hoặc lấy đi thất tình lục dục biến hắn trở thành một con rô bốt có hình dạng con người. tệ hơn cả là trực tiếp biến hắn thành một kẻ ngốc có trí thông minh của một đứa nhỏ” Đôi mày liễu xinh đẹp càng lúc càng nhăn lại chặt hơn.

“Cách thứ 2 thì sao?”

“Cách thứ hai? Cách thứ hai này có lẽ nương sẽ không đồng ý đâu”

“Con cứ nói thử nương nghe đi”

“đó là nương và hắn làm nghi thức hợp thể, dùng máu của hai người và sức mạnh của con. Sau khi hoàn thành nghi thức, hai người sẽ có chung linh hồn, ký ức và sinh mạng. Tức là mọi ký ức của nương hắn đều sẽ biết và ngược lại. Và nếu như hắn chết nương cũng vậy và ngược lại. Khi đó con cũng sẽ khế ước với hắn, từ đó dùng khả năng của con dần dần loại bỏ tạp niệm trong lòng hắn. Tuy nhiên, dù khế ước với con nhưng Lãnh Huyết không có huyết mạch độc tâm thuật thế gia nên cũng không thể nào có độc tâm thuật được”

“Chuyện này sao có thể” Băng Cơ đứng phắt dậy. Khiến cho Thiên Vân phải vội vàng nhảy khỏi lòng nàng đứng vững vàng trên đất sau đó quay lại nhìn Băng Cơ với ánh mắt đầy ai oán.

“Con đã nói nương sẽ không đồng ý mà” 

“Được rồi, ta sẽ cố gắng hơn vậy. Con về đi. Để người khác nhìn thấy được sẽ không hay”

“Dạ” Sau đó mèo nhỏ hóa thành một luồng khói trắng chui vào vòng cổ của Băng Cơ hoàn toàn biến mất.

“Lãnh Huyết, huynh ăn sáng đi nè. Ta có chuẩn bị bữa sáng cho hai người rồi đó” Băng Cơ bưng mầm điểm tâm lên phòng vẫn thấy cô nương lúc trước kia đang ngồi tại một góc nhìn Lãnh Huyết với ánh mắt ai oán. Hơi tò mò, ánh mắt Băng Cơ khẽ lóe lên một cái liền hiểu thấu tình huống hiện tại.

“Băng Cơ, cô giúp ta chăm sóc cô nương này thật tốt đi” Lãnh Huyết lành lạnh chỉ vị cô nương nọ không nặng không nhẹ nói. 

“Là tộc nhân của huynh sao?” hỏi cho có, thật ra là biết thừa rồi

“ừm”

“được” *quay sang nhìn vị cô nương kia* “cô nương, cô có vẻ cũng đói rồi, ăn một chút điểm tâm ta làm đi, sau đó ta sẽ chuẩn bị nước nóng và trang phục cho cô” Nhìn thấy Băng Cơ nhiệt tình như vậy, Lãnh Huyết cũng yên tâm liền quay lưng muốn đi. Đúng lúc này cô nương kia đứng bật dậy.

“Hoàng tử, tại sao bây giờ người lại như vậy chứ? Người nhận giặc làm cha, còn nhất nhất bảo vệ hắn. Người không còn nhớ đến lang tộc nữa thật sao, không còn nhớ bản thân mình là hoàng tử nữa sao?”

“Nô Nô, ta…” “BỐP” “Băng Cơ, cô…” không đợi Lãnh Huyết kịp giải thích thì cô nương tên Nô Nô kia đã bị Băng Cơ giáng cho một cú tát mạnh như trời đánh với tốc độ không thể tránh. Đến Lãnh Huyết còn bất ngờ trước hành động của nàng.

“Ta nói cho cô biết, ta không biết những năm qua cô sống như thế nào. Nhưng mà, nếu như Lãnh Huyết thật sự có thể quên được huyết hải thâm thù thì bây giờ ta đã không khổ như thế này rồi” vừa nói xong Băng Cơ liền đưa một ngón trỏ lên đặt chính giữa trán của Nô Nô, rồi không hiểu vì lý do gì mà Nô Nô đột nhiên lăn ra bất tỉnh nhân sự.

“Băng Cơ, cô đã làm gì…” Lãnh Huyết thấy tình huống không ổn vội tiến lên đỡ thì Nô Nô đã hôn mê bất tỉnh. Hắn trợn ngược mắt, dường như tất cả đều là phẫn nộ nhưng Băng Cơ dường như không hề để tâm. Nàng chỉ hoiwf hợt nói.

“Không cần để tâm, ta đã nói sẽ chăm sóc cho cô ấy thì nhết định sẽ không để cho cô ấy có chuyện gì” Sau đó đưa Nô Nô lên giường bản thân nằm còn mình thì đi ra ngoài múc nước. Lãnh Huyết lúc này cũng không còn ý định đi nữa, chỉ nhìn chằm chằm thân hình mảnh khảnh trên giường. Có lẽ hơn chục năm nay không thể ăn được một bữa no, cho nên thân hình cô mới nhỏ bé như thế này. Cũng không biết là Băng Cơ đã làm gì? Bao giờ thì cô ấy mới tỉnh?

“Huynh rất quan tâm đến cô ấy nhỉ?” Băng Cơ nhanh chóng quay lại với một chậu nước nóng, còn mang theo mấy lọ thuốc trị thương. Nhìn thấy một cảnh này thì không khỏi buột miệng nói. Lãnh Huyết vẫn nhìn chằm chằm cô gái trên giường, đôi môi khẽ mấp máy.

“Dù sao thì cô ấy cũng là tộc nhân cuối cùng của tộc sói ta”

“Huynh đi ra ngoài đi, ta còn muốn thay đồ, lau người cho cô ấy”

“Cô ấy…”

“Huynh ngại ta sẽ làm hại cô ấy sao?”

“Không, ta tin cô, cô không có lý do gì để hại cô ấy cả” Nói xong liền cất bước xoay người rời đi.

“Ta đã xin Gia Cát Đại Nhân cho huynh nghỉ ngày hôm nay. Huynh cứ yên ổn ở trong phòng đi. Nếu có ra ngoài nhớ  báo ta một tiếng. Còn nếu không nếu huynh có gặp chuyện gì ta sẽ mặc kệ huynh đấy.” Thấy Lãnh Huyết sắp rời đi, Băng Cơ liền nói với theo. Còn tên kia, cũng chỉ để vọng lại trong không khí một câu

“đã biết”

Quay lại nhìn cô nương mảnh khảnh nằm trên giường. Xem ra những năm qua cô nương này cũng đã ăn không ít khổ. Chỉ để trả thù…Haizzz. Vừa nghĩ vừa làm. Băng Cơ khẽ cởi y phục của Nô Nô, nhìn hàng chục vết sẹo chồng chịt nhau mà không khỏi hít vào một hơi. Khi Băng Cơ dùng nước nóng lau người thì thấy Nô Nô khẽ nhíu mi. Một giấc ngủ không yên ổn nhỉ?

Hai người họ giống nhau, đã hơn chục năm qua đi, nhưng huyết hải năm đó vẫn chưa từng cho họ có một giấc ngủ yên bình. Sau khi lau người, bôi thuốc trị thương, thay đồ và bón cho Nô Nô một chút thuốc và cháo loãng Băng Cơ mới thu dọn đồ đạc rời đi. Ra khỏi phòng nhìn thấy Lãnh Huyết đang yên ổn đọc sách mới yên tâm làm tiếp công việc của mình trong Thần Hầu phủ.