“Nhìn xem, vẫn không làm được.”
Dì Giang đã mấy lần thất bại nhưng Nhiễm Anh vẫn kiên nhẫn đứng sau giảng giải.
"Dì, từ này dì viết sai rồi, không có âm mũi phía sau đâu ạ."
“Là vậy sao?” Dì Giang gõ thêm chũ "g" phía sau.
"Đúng, viết như vậy đó."
Nhiễm Anh suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “ Dì, hay là dì sử dụng từ điển Tân Hoa đi, trước đây Tiểu Hoa đi học hẳn là cũng có một cuốn trong nhà."
Điều duy nhất cô có thể làm là dạy họ bính âm, còn lại đành phải hy vọng họ có thể tự mày mò.
“Phức tạp quá.” Đến lượt dì Chu phàn nàn, chỉ tìm chữ trên bàn phím thôi cũng khó khăn rồi, bà liếc nhìn con gái Tiêu Mỹ Hoa: “Mỹ Hoa, con có định học không, mấy đứa trẻ học chắc là nhanh hơn nhiều.”
"Mẹ, sao lại không học? Chẳng những mẹ phải học, sau này bố rảnh rỗi, bố cũng sẽ học."
“Nhưng con học rồi thì mẹ cần gì phải học?”
"Dì Chu, nói vậy không đúng đâu ạ."
Nhiễm Anh thấy dì Chu định lùi bước, không khỏi động viên: “Dì học thì tốt cho dì, Mỹ Hoa học thì sẽ tốt cho em ấy, còn chú Tiêu học thì tốt cho chú Tiêu, mỗi người cần phải tự mình cố gắng."
"Học sử dụng máy vi tính rất có lợi, chẳng những có thể lên mạng xem phim, học kiến thức, còn có thể chơi game và làm quen rất nhiều bạn bè ở nơi khác."
“Tôi chỉ cảm thấy việc này khó quá.” Mày mò rất lâu mà không thành thạo, mọi người đều khá chán nản.
"Trên đời làm gì có việc nào dễ dàng, cũng giống như khi bắt đầu học cách làm ruộng cũng sẽ thấy rất khó đúng không?"
Lời nói của Nhiễm Anh khiến dì Chu bật cười: “Sao có thể giống nhau được? Chúng tôi làm ruộng từ nhỏ, còn máy tính thì chỉ mới đụng vào hôm nay."
"Đúng vậy." Dì Giang gật đầu nói: "Ở nhà chúng ta còn không có thiết bị điện chứ đừng nói đến máy tính, làm gì có cơ hội học những thứ này."
"Đúng, trước đây chưa từng học thì bây giờ học. Mọi người nghĩ xem, ngày xưa mọi người phải chạy ăn từng bữa, những năm gần đây, do chính sách quốc gia tốt và sự cố gắng của chúng ta, bây giờ chúng ta có tivi, điện thoại, máy tính và điện thoại di động, đời sống ngày càng trở nên tiên tiến và phát triển hơn. Trong tương lai sẽ còn rất nhiều thứ được phát minh, nếu không học thì chúng ta sẽ bị tụt hậu."
“Tụt hậu thì tụt hậu.” Dì Sởkhông thèm để ý: “Dù sao chúng ta cũng đã già rồi, thật sự không theo kịp thời đại.”
“Vậy mọi người có muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn không ạ?"
Dì Chu và dì Giang suy nghĩ một chút, họ đều muốn mang đến gia đình cho gia đình một tương lại tốt hơn nên đã dẹp bỏ suy nghĩ tiêu cực.
"Được, vậy chúng ta tiếp tục học."
Nhiễm Anh mỉm cười. Đây chính là kết quả mà cô mong muốn. Hiện nay, nhiều nơi trong cả nước đã bắt đầu có những vùng nông thôn tiên tiến, những làng nghề đặc trưng để hỗ trợ người dân khởi nghiệp, nhiều chính quyền địa phương đã bắt đầu hình thành các ngành công nghiệp ở thôn quê.
Thôn Đại Thạch Thôn giờ đang trồng cam rốn. Họ có thể nhân cơ hội này để suy nghĩ xem có thể tiếp thu kinh nghiệm tiên tiến từ bên ngoài và phát triển lĩnh vực kinh doanh mới bên cạnh cam rốn hay không.
Internet là một công cụ hữu ích, nếu sử dụng tốt sẽ chỉ có lợi mà không có hại cho sự phát triển chung của nông thôn.
"A Anh."
Dì Chu nhìn Nhiễm Anh với vẻ mặt có phần biết ơn.
“Dì biết cháu làm vậy là vì lợi ích của làng chúng ta, nhưng chúng tôi cũng sợ phiền phức. Mấy năm nay, kể từ khi cháu về làng, đã luôn chạy ngược chạy xuôi vì sự phát triển của toàn thôn, giờ lại còn phải dạy chúng tôi sử dụng internet, quá vất vả."
"Mọi người không cần phải ngại, chỉ cần cả thôn chúng ta có cuộc sống tốt hơn thì cháu không ngại gì cả."
“A Anh, vì những lời này mà chúng tôi càng phải học tập chăm chỉ.”
"Ừ, tất cả chúng tôi sẽ cố gắng."
"Sau khi học cách sử dụng máy tính, mọi người có thể tự mình kiểm tra một số thông tin trên mạng, cũng có thể suy nghĩ xem mình có thể làm những gì khác. Internet rất thuận tiện trong nhiều trường hợp, cũng có lợi cho sự phát triển lâu dài của thôn."
"Ừ, chúng tôi hiểu. Cho nên chúng tôi sẽ nghe theo chỉ dẫn của cháu."
“Thật sự không cần thiết, có dự án nào tốt tôi sẽ thông báo, nhưng giờ mọi người chỉ cần tập trung vào trồng cam và xây dựng nông thôn mới."
"Nông thôn mới?"
“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu, thông báo tin vui hôm nay Hạ Thính Vân báo cho cô: “Tôi vừa nhận được tin chính xác. Việc phê duyệt xây dựng thôn đã được thông qua, chúng ta sẽ sớm có nhà mới rồi."
"Thật sao?"
Lần trước nghe về dự án, mọi người còn tưởng sẽ rất lâu mới thành hiện thực, ai ngờ chỉ mới đó mà dự án đã được thông qua.
Dì Chu và dì Giang rất phấn khích, họ còn cho rằng mình đang nằm mơ.
“Vậy chúng ta có thể được cấp một căn nhà mới à?”
“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu.
"Thật tốt quá."
Sau khi các thủ tục được phê duyệt, tất cả những gì cần làm là bắt đầu xây dựng, dự định sang năm là có thể hoàn tất.
Nhiễm Anh thấy mọi người rất phấn khích, vì vậy dừng việc học, cô giao bài để mọi người có thể về nhà luyện tập thêm.
Dì Chu và mọi người vừa đi, mẹ cô từ ngoài bước vào.
"A Anh."
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Bà Hứa Nhược Lan mím môi nói: “Con dạy mọi người trong thôn học, mẹ cũng muốn, con dạy mẹ cách sử dụng máy vi tính đi."
"Mẹ?" Nhiễm Anh sửng sốt, lập tức mỉm cười: "Mẹ muốn học à? Dễ lắm, sau này con sẽ hướng dẫn mẹ, đảm bảo chỉ trong vài ngày mẹ sẽ thành thạo."
Trước đây bà luôn nghĩ, có Nhiễm Anh ở nhà rồi thì bà không cần phải học cái này, nhưng giờ có vẻ suy nghĩ của bà đã thay đổi.
“Không phải vì con.” Bà Nhược Hứa Lan ở bên ngoài nghe một lúc lâu, cảm thấy con gái mình nói có lý: “Nhìn xem, mấy dì kia đều lớn tuổi hơn mẹ, vậy mà còn cố gắng học, mẹ cũng không muốn thua họ."
"Phải ạ."
“Hơn nữa, nếu học thành thạo thì sau này mẹ không cần phải quấy rầy con nữa, có thể tự mình tìm câu trả lời."
“Mẹ, mẹ tuyệt lắm.” Nhiễm Anh ôm chặt bà Hứa Nhược Lan, không khỏi nở nụ cười: “Mẹ của con giỏi quá.”
"Đúng vậy. Có một cô con gái có năng lực như vậy, mẹ cũng không thể bị tụt hậu đúng không?"
"Mẹ rất giỏi, rất cầu tiến ạ."
“Cái miệng biết nói ngọt lắm.” Bà Hứa Nhược Lan gật đầu với Nhiễm Anh, bà cảm thấy rất tự hào vì có được một đứa con gái như cô.
Từ khi về quê, cô đã thay đổi thôn Đại Thạch, nơi đây cũng đã thay đổi rất nhiều.
Không chỉ cuộc sống của mọi người được cải thiện, điều quan trọng nhất là tâm lý của người dân trong làng đã thay đổi. Ban đầu nơi này giống như một vũng nước đọng, nhưng vì Nhiễm Anh trở lại mà dân làng bắt đầu tích cực làm ăn.
Khi ông Nhiễm Trì và Thương Diễn Chi từ vườn cây ăn trái về thì thấy hai mẹ con đang ngồi trong phòng khách nói chuyện tình cảm.
Khi nghe tin Nhiễm Anh sẽ dạy bà Hứa Nhược Lan cách sử dụng máy tính, ông Nhiễm Trì có chút ghen tỵ trẻ con.
"Mẹ con ở tuổi này sao có thể học sử dụng máy tính được? A Anh, đừng cố gắng, con cứ dạy bố sử dụng là được rồi."
“Nhiễm Trì, ông đang nói cái gì vậy?” Bà Hứa Nhược Lan nghe vậy thì không vui: “Ý của ông là tôi già rồi? Năm nay tôi cũng chưa đến sáu mươi, còn thua tuổi mấy chị trong thôn, sao lại không thể học?"
"Bà..."
Bà Hứa Nhược Lan tức giận vì bị ông Nhiễm Trì coi thường, vẻ mặt không cam lòng, cố gắng kìm nén sự kiêu hãnh của mình.
"Bà ở nhà mỗi ngày, nếu học thì chắc chắn sẽ nhanh hơn tôi rất nhiều."
Bà Hứa Nhược Lan nghiêm túc gật đầu: “Không cần lo, mỗi ngày chúng ta sẽ dành thời gian học như nhau, đễ xem trong một khoảng thời gian nhất định, ai sẽ thành thạo hơn."
"Tôi chắc chắn sẽ học tốt hơn bà."
“Nhiễm Trì, ông cố tình chọc tức tôi phải không?”
"Chọc tức bà làm gì, trước đây khi học nghề, thầy giáo luôn nói tôi học nhanh hơn mấy người cùng lớp đấy."
“A Anh, con nhanh nói một câu công bằng...”
Bà Hứa Nhược Lan quay lại thì nhận ra Nhiễm Anh đã đi đâu đó từ lâu. Không những Nhiễm Anh mà Thương Diễn Chi cũng không còn ở đó.
Giọng nói của vợ chồng ông Nhiễm Trì vẫn vang lên phía sau. Nhiễm Anh cười nhẹ, quay lại nhìn Thương Diễn Chi: “Anh có thấy bố mẹ em hơi ồn ào không?”
“Không.” Thương Diễn Chi lắc đầu: “Anh lại thấy quan hệ giữa chú và dì thật sự rất tốt.”
"Đúng vậy."
“Còn nữa, bố mẹ cậu thực sự rất năng động, họ trông không giống những người đã ngoài năm mươi.”
"Điều đó là bắt buộc, hàng ngày họ vẫn phải ra đồng làm việc mà."
Cô nói xong quay người lại nhìn Thương Diễn Chi.
"Em hiếm khi nghe anh nhắc đến bố mẹ mình. Chắc là họ không giống bố mẹ em đúng không?"
Thương Diễn Chi lắc đầu: “Thật sự không giống lắm.”
Nhìn vẻ mặt của Nhiễm Anh, anh biết cô đang tò mò, liền cười nói: “Bố mẹ anh đều là giáo sư, được coi là trí thức.Khi anh còn nhỏ, họ luôn hy vọng anh sẽ rở thành một học giả, giáo sư hay làm nghiên cứu giống họ."
Thương Diễn Chi vừa nói vừa cười: “Không ngờ là khi lớn lên, anh không trở thành nhà khoa học cũng không phải học giả mà lại trở thành một doanh nhân, cả ngày chỉ nói chuyện tiền bạc.”
“Doanh nhân thì có gì sai?” Nhiễm Anh không đồng tình: “Chỉ cần không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức, được làm những gì mình thích và ngành mình muốn làm thì họ đều là những người cống hiến cho xã hội, không có sự phân biệt nghề nghiệp cao thấp”.
“Quả thực, lúc đầu bố mẹ anh cũng có chút tiếc nuối, thỉnh thoảng cũng nói vài câu, nhưng sau đó họ không nhắc đến chuyện đó nữa, để anh làm những gì anh thích. Như em nói, miễn là anh không vi phạm đạo đức hay pháp luật."
"Bố mẹ anh thật sự phóng khoáng. Họ cũng dạy ở đại học Nông Nghiệp phải không?"
“Không, họ không dạy ở đó.” Thương Diễn Chi nói tên trường đại học, Nhiễm Anh mở to mắt.
"Quá giỏi."
Thương Diễn Chi khẽ cười vì lời khen của Nhiễm Anh.
"Đừng lo lắng, dù có mạnh mẽ đến đâu, họ vẫn là bố mẹ của anh, mọi việc để anh lo."
“Ai lo lắng?” Nhiễm Anh quay người nhìn bầu trời trong xanh phía xa: “Em không lo lắng.”
"Được rồi. Người lo lắng không phải là em, mà là anh."
Anh tranh thủ mọi cơ hội lấy lòng ông Nhiễm Trì, nhưng vẫn lo sợ ông ấy không hài lòng với biểu hiện của anh.
"Anh ở với bố mẹ hàng ngày, không bị họ lay động à?”
“Không.” Thương Diễn Chi lắc đầu, thành thật nói: “Trước đây anh đã không có hứng thú với những thứ này. Bố mẹ muốn anh học hóa học ở trường đại học, nhưng anh lại học kinh doanh. Năm cuối đại học, anh may mắn kiếm được một khoản kha khá từ việc đầu tư, vì vậy bố mẹ cũng không ngăn cản anh nữa."
"Anh giỏi thật đấy."
Nhiễm Anh quen Thương Diễn Chi đã lâu, đây là lần đầu tiên cô nghe anh kể về gia đình và những trải nghiệm trước đây của mình.
"Chỉ là may mắn thôi."
"Sao có thể là may mắn được? Là do anh có năng lực."
“A Anh, em giỏi hơn anh.” Thương Diễn Chi dừng lại, nhìn Nhiễm Anh: “Trong mắt anh, em là người giỏi nhất.”