Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 93: Không sao




“Ông đang nói cái gì vậy?”

Ông Nhiễm Trì chỉ nghe một lần, đối với ông một lần như vậy là quá đủ: “Người ta nói A Anh cặp kè với ông chủ lớn ở tỉnh thành, người ta cũng chỉ muốn chơi bời chứ không có ý định kết hôn."

“Nói nhảm.” Bà Hứa Nhược Lan sắc mặt tái nhợt, nghĩ tới những lời ông Nhiễm Trì vừa nói, không khỏi trừng mắt nhìn: “A Anh chưa muốn lấy chồng còn không phải do ông à? Trước đây ông nói sợ nó lên tỉnh thành bỏ bê việc ở đây, muốn nó tiếp tục giúp người dân trồng cam, giờ còn đổ lỗi cho chúng nó?"

"Bà đang nói gì vậy, tôi nói không muốn nó lấy chồng khi nào?" Khí thế của Nhiễm Trì suy yếu: "Lúc đó tôi là sợ nó bị thằng nhóc họ Thương kia lừa."

Không cho bà Hứa Nhược Lan cơ hội nói chuyện, Nhiễm Trì giận dữ nói thêm: “Tôi không quan tâm, ngày mai chúng ta phải hỏi cho rõ ràng, ý cậu ta là gì, có định đưa bố mẹ đến nói chuyện hay không, nếu cưới gả thì nhất định phải cho A Anh mặt mũi."

"Được rồi. Ngày mai tôi sẽ hỏi."

Thực lòng mà nói, bà Hứa Nhược Lan cũng muốn con gái mình kết hôn càng sớm càng tốt. Những chuyện khác thì dễ nói ra, nhưng địa vị của nhà bà và bên kia quá chênh lệch, bà không biết cách nào mở miệng.

Nhiễm Anh không hề biết rằng bố mẹ cô lo lắng cho sự kiện cả đời của cô. Thương Diễn Chi thỉnh thoảng đến đây ở nên Nhiễm Anh đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ vệ sinh cá nhân cho anh.

“Đây.” Cô đặt khăn tắm, bàn chải đánh răng và thứ gì đó vào tay Thương Diễn Chi: “Anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, có gì cần thì nhắn em."

Sau khi đặt đồ đạc xuống định rời đi, Thương Diễn Chi nắm lấy tay cô nói: "Không ở bên cạnh anh một lúc nữa à?"

"Giám đốc Thương, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ làm việc lâu dài cho tôi. Anh còn lo tôi không có thời gian ở cùng anh à?" Nhiễm Anh rút tay lại nói: "Quản gia Thương, sáng mai anh phải đi làm sớm đấy."

“Tuân lệnh bà chủ.”

Thương Diễn Chi mỉm cười, anh hôn lên mặt cô rồi mới để cô đi nghỉ.

......

Hôm qua nhóm người giám đốc Giang đặt hàng, sáng sớm nay mọi người phải hái cam rốn, đóng gói gửi đi nên cần rất nhiều nhân lực.

May mắn thay, người dân trong thôn đều hưởng ứng lời kêu gọi của Nhiễm Anh. Lúc này có hơn chục hộ trồng cam rốn đang ra sức làm việc.

"Trước tiên chúng ta sẽ hái, sau đó lại lựa ra những trái ngon nhất, không hư hại gì để mang đi giao."

Tại vườn cam rốn, họ đã chuẩn bị sẵn những giỏ đựng trái cây bằng nhựa và những túi dệt đơn giản. Sau khi hái xong, cam sẽ được chuyển về làng để phân loại, kiểm tra, đóng gói và phân phối.

Khối lượng công việc tuy nặng nhọc nhưng lại có nhiều người giúp đỡ nên thực hiện rất nhanh.

Hái cam rốn được nửa ngày thì bà Hứa Nhược Lan đi tới.

"Tiểu Thương, cảm ơn con đã vất vả, có muốn uống chút nước không?" Bà Hứa Nhược Lan cầm theo một bình trà ngải cứu, là loại giải nhiệt rất tốt.

“Dì, không cần đâu, con không khát.”

Bà Hứa Nhược Lan nhìn Thương Diễn Chi, rồi nhìn Nhiễm Anh đang nói chuyện với gia đình Tiêu Khắc Gian ở phía xa.

"Tiểu Thương à, A Anh hiện không có ở đây, dì muốn hỏi con một chuyện."

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Thương Diễn Chi bỏ số cam rốn đã hái vào giỏ. Anh làm việc rất nhanh, chỉ trong chốc lát, anh đã hái được một nửa giỏ.

"Con và A Anh yêu nhau đã lâu rồi, có bao giờ nghĩ đến việc khi nào sẽ tính chuyện kết hôn chưa?"

“Kết hôn ạ?” Thương Diễn Chi hỏi lại.

“Đúng vậy.” Bà Hứa Nhược Lan nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thương Diễn Chi, giọng điệu có chút lo lắng: “Con chưa từng nghĩ đến việc cưới A Anh sao?”

“Không có đâu dì.” Thương Diễn Chi nhanh chóng phủ nhận: “Dì, con rất muốn cưới A Anh.”

“Vậy con...” Đã lâu như vậy mà không mời bố mẹ đến nói chuyện.

“Dì, người không muốn kết hôn chính là A Anh.” Thương Diễn Chi có chút bất đắc dĩ: “Cô ấy cảm thấy sự nghiệp của mình còn chưa thành công nên không có ý định kết hôn sớm như vậy.”

"Con nói thật à?"

Thế nào được coi là sự nghiệp thành công? Nếu việc này tiếp tục không thành công thì khi nào mới có thể kết hôn?

Bà không tưởng tượng được con gái mình mới là người không muốn lấy chồng.

“Dì, những trăn trở của dì, con biết rất rõ. Con hứa với A Anh sẽ không ép buộc mà cho cô ấy thời gian để suy nghĩ rõ ràng. Vậy nên dì không cần phải lo lắng. Trong lòng con, ngoài A Anh thì sẽ không cưới bất cứ ai khác đâu ạ."+

Đây coi như là lời bảo đảm của Thương Diễn Chi, bà Hứa Nhược Lan sửng sốt trong giây lát, không ngờ Thương Diễn Chi lại có thể đưa ra lời hứa như vậy.

“Tiểu Thương...”

"Dì đừng lo lắng, dù có mất bao lâu đi nữa, con cũng sẵn lòng đợi."

Bắt gặp ánh mắt chân thành của anh, bà Hứa Nhược Lan biết anh nói thật, yên tâm nói: “Đừng lo, dì sẽ giúp con nói chuyện với A Anh."

"Sao ạ?"

Nhiễm Anh vừa đi tới, kịp nghe câu cuối cùng.

“Không có gì, chỉ là nói về doanh số bán cam rốn thôi.”

"Mẹ, không cần phải lo lắng về việc bán hàng."

Nhiễm Anh tự tin nói.

Hiệu ứng quảng bá của lễ hội cam rốn vẫn rất rõ ràng. Ngoài chỗ của giám đốc Giang, việc bán hàng trực tuyến cũng đã bắt đầu rầm rộ.

Cam rốn tỉnh Giang dần trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây, Nhiễm Anh cũng đã đặt mua hộp cách nhiệt đặc biệt, còn có hộp 5kg, 10kg và 20kg. Khách hàng có thể lựa chọn theo nhu cầu riêng.

Lô cam rốn đầu tiên được chất lên xe tải lớn và gửi đi cho một số cửa hàng, việc còn lại là xử lý các đơn hàng trực tuyến.

Cam phải hái khi trời nắng, vì những ngày trời mưa sẽ làm cam không thể bảo quản được.

"Nhiễm Anh, có nhiều đơn hàng thế à?"

Tiêu Mỹ Hoa đến giúp. Nhìn đống đơn hàng trên tay Nhiễm Anh thì rất bất ngờ và vui mừng.

"Đúng, dạo này khách hàng đặt hàng khá nhiều. Nhưng một lý do nữa là mấy ngày này trùng với thời gian khuyến mại. Không chỉ khuyến mãi trực tuyến của chúng ta mà còn ưu đãi từ tỉnh, vì vậy phải tận dụng cơ hội này và bán được nhiều hơn."

“Ừ.” Tiêu Mỹ Hoa nặng nề gật đầu: “Bố tôi và chú Trần đang ở ngoài vườn, lát nữa chúng tôi sẽ về giúp đóng gói và vận chuyển, cố gắng vận chuyển hết số cam rốn trong hôm nay.”

"Mọi việc sẽ ổn thôi. Sau khi tôi hoàn thành xong kiểm kê đơn hàng, tôi sẽ giúp mọi người dóng gói."

Nhiễm Anh cũng đã liên hệ với công ty chuyển phát nhanh để đảm bảo cam rốn có thể được giao trong thời gian sớm nhất.

"Tốt."