Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 104: Quy chuẩn




"Mọi người có thể xem cái này. Tôi đã đánh dấu tất cả các tiêu chuẩn, chúng ta dựa vào đây để phân loại cam lớn, vừa và nhỏ. Sau đó theo quy cách cũ đóng hàng và gửi đi. "

“Tôi đã đặt nhãn dán rồi, mỗi hộp cam rốn gửi đi sau này đều sẽ dựa trên tiêu chuẩn này. Ngành cam rốn của chúng ta muốn phát triển về quy mô và trở thành thương hiệu thì phải có tiêu chuẩn, tôi tin rằng tiêu chuẩn như vậy sẽ được phát huy trên khắp tỉnh Giang trong thời gian tới."

Cũng giống như một số doanh nghiệp lớn luôn có tiêu chuẩn riêng cho việc sản xuất từng bộ phận, ngành nông nghiệp cũng nên như vậy.

Tiêu chuẩn Nhiễm Anh đưa ra rất đơn giản, rõ ràng, không cần phải chính xác 100% nhưng quả thực ai nhìn qua cũng có thể hiểu được.

“Tốt lắm.” Dì Giang nhìn Nhiễm Anh với ánh mắt ngưỡng mộ: “Đầu óc A Anh thông minh thật đấy, ý tưởng nào cũng có thể nghĩ ra được.”

"Kỳ thực không phải tôi nghĩ ra, những thông tin này có sẵn trên mạng."

“A Anh, cháu không tìm ra thì sao chúng ta có những quy chuẩn này?” Dì Giang cười nói: “Nhưng quả thật học máy tính rất thú vị, tôi biết thêm rất nhiều thông tin từ đó, bây giờ lại thích có thời gian lên mạng mày mò rồi."

Không khí trong hội trường bỗng trở nên sôi nổi trở lại, Nhiễm Anh khóe miệng mỉm cười. Những người trước mặt này không còn trẻ nữa, nhưng sức sống trên khuôn mặt họ không hề có dấu vết của sự già cỗi.

Mọi người càng bàn luận càng nhiệt tình, Tiêu Khắc Gian đứng dậy giơ tay.

“Tóm lại, chúng ta cùng nhau làm cho cam rốn huyện Cầm trở thành đặc sản, ai ai cũng biết đến.”

"Đúng thế."

Nhiễm Anh hài lòng nhìn mọi người.

"Đừng lo lắng. Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra."

Thương Diễn Chi đứng từ xa nhìn Nhiễm Anh. Thời gian trôi qua, ánh hào quang của Nhiễm Anh ngày càng chói sáng. Cô tự tin và thông minh, nhạy cảm nhưng đầy nhiệt huyết. Cô tốt bụng và luôn hướng về phía trước.

Anh tin rằng những điều cô nói cuối cùng sẽ thành hiện thực, cam rốn của huyện Cầmchắc chắn sẽ được nhiều người biết đến trên cả nước.

......

"Nhanh, đổ thêm một chút."

Nhiễm Anh nhìn chiếc xe chở cát sỏi phía trước cứ liên tục lùi về phía sau, hô hào những người phía sau tránh đường.

Chiếc xe dừng lại, tài xế đổ cát sỏi từ phía sau thùng xe xuống, bụi bay tung lên trúng vào mặt ông Nhiễm Trì, nhưng ông không hề để ý, ngược lại vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Bên kia, Nhiễm Anh yêu cầu công nhân nắn thẳng những thanh thép đã mang vào. Ngôi nhà của họ đã bắt đầu thi công phần móng, hôm nay bắt đầu đúc khung.

Nhà của cả làng đã được xác định bằng cách bốc thăm. Nhiễm Anh thích một căn nhà phía Đông vì sáng sớm khi mở cửa liền có thể đón ánh mặt trời, nhưng sau khi bốc thăm, cô phát hiện ra địa điểm mình bốc trúng lại là điểm cực đông, từ nhà cô có thể nhìn thấy dãy núi chính làng Đại Thạch.

Nhiễm Anh không thể vui hơn được nữa, cô liền gọi điện cho Nhiễm Duệ kể lại, hai chị em rất vui vẻ, không giống như những người ở thôn, cả đời sống dưới núi Thông Thiên, vì vậy với họ, nhà ở đâu cũng không có gì khác biệt.

Nhiễm Anh rất thích núi Thông Thiên, được nhìn thấy những đỉnh núi cao chót vót trong mây sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Giờ đây cô đã đạt được tâm nguyện, tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm.