Đau đớn, còn mãnh liệt hơn lúc mũi tên xuyên qua yết hầu, hận không thể khiến nàng biến thành mây khói.
Đào Hoa hét lên thất thanh tỉnh lại từ trong ác mộng, trước mắt là cảnh vật giống như trong mộng nhưng nàng không bị đánh gãy tay chân, bừng tỉnh một cái đã một kiếp người.
"Nương nương, người tỉnh lại rồi!"
Hạ Chu đỡ Đào Hoa ngồi dậy, cực kỳ lo lắng: "Bộ dạng người phát bệnh dọa nô tỳ chết khiếp, nô tỳ lập tức truyền thái y đến."
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Đầu Đào Hoa đau như sắp nứt: "Có thật là bệ hạ đã đến đây không?"
"Thánh thượng và thái y đang xem bệnh ở sảnh trước."
"Bệ hạ đang xem thái ý? Long thể bất an à?"
Đào Hoa không hiểu, Tần Nghiêu Huyền tập võ từ nhỏ, trước đến giờ tinh lực hắn luôn dư thừa. Dày vò nàng suốt mười năm cũng chẳng thấy có chút khó chịu nào, còn chả bao giờ thấy hắn bị phong hàn, vì sao tối nay lại gấp gáp triệu thái y đến đây?
Giúp nàng lau đi mồ hôi trên mặt, Hạ Chu sợ hãi nhìn Đào Hoa, cuối cùng không dám nhiều lời: "Lúc trước hầu hạ ở ngự thư phòng, nô tỳ chỉ biết rằng sau giờ ngọ thánh thượng cần phải uống thuốc. Nghe nói đã như thế từ nhỏ."
Còn có chuyện này à? Nhìn qua Tần Nghiêu Huyền chẳng giống cái siêu thuốc* tí nào.
*Ví người hay đau ốm.
Đào Hoa đang định hỏi thêm thì đột nhiên cửa bị mở ra. Lương thái y tuổi đã hơn tám mươi chậm rãi đi vào, giọng nói già nua vang lên: "Thánh thượng phái lão thần đến xem bệnh cho quý phi nương nương, lui xuống đi, không được quấy rầy."
Ánh nến bên trong phòng yếu ớt, nhìn thân hình gầy gò đang bắt mạch của Lương thái y, Đào Hoa vô cùng sợ hãi.
"Bệnh của nương nương mang theo từ Đại Diễn, bệnh này đã lâu nên không hại đến thân thể. Chỉ cần nương nương không ngừng thuốc thì chẳng khác gì người thường."
Đào Hoa gật đầu. Lương thái y không hổ là bàn tay vàng của Ngạo quốc, chỉ cần bắt mạch thôi đã biết hết tất cả.
"Vậy lão thần xin phép đi phục mệnh với thánh thượng. Sương vừa rơi xuống nên khí lạnh gia tăng, thánh thượng vẫn còn chờ ở sảnh trước, lão thần không thể chậm trễ."
"Chờ một chút!"
Vội vã gọi ông ấy lại, Đào Hoa cẩn thận hỏi: "Long thể bệ hạ bất an à? Sao đột nhiên lại triệu thái y đến?"
Lương thái y quay người lại, cặp mắt lớn tuổi đục ngầu lộ ra một tia châm chọc, ông ta cười hai tiếng rồi nói: "Nương nương mê mệt hưởng lạc cùng thánh thượng cả ngày, vậy mà không phát hiện long thể người bất an à?"
Nói hay giống như nàng là yêu nữ mê hoặc thánh thượng vậy. Mặt Đào Hoa đỏ lên, nàng chột dạ lắc đầu: "Xin thái y nói rõ."
"Từ lúc thánh thượng bảy tuổi đã phải uống thuốc mỗi ngày, phần lớn là để an thần và cường tráng cơ thể. Luyện võ cũng vì để thân thể khỏe mạnh." Lương thái y vuốt râu, ngồi xuống thổn thức không dứt: "Từ nhỏ thân thể thánh thượng đều do lão thần điều dưỡng, bề ngoài cường tráng khỏe mạnh nhưng thực ra bên trong khá yếu. Đêm dài không cách nào chìm vào giấc ngủ, lo âu nhiều chuyện cho nên đa nghi dễ giận."
Khó trách tính tình Tần Nghiêu Huyền lại cổ quái như vậy.
Đào Hoa thầm cảm thán một tiếng, nàng hỏi: "Vậy có phương pháp nào chữa trị không?"
"Thánh thượng bị tâm bệnh, thứ cho lão thần ngu dốt, chỉ có thể hóa giải chứ không cách nào trị tận gốc. Mấy năm qua lại còn giấu bệnh sợ thầy thuốc, để tránh chọc giận thánh thượng nên lão thần rất ít khi vào cung. Nhưng mà, thứ cho lão thần cả gan, khẩn cầu nương nương khuyên nhủ thánh thượng bảo trọng long thể, thiên hạ này không thể không có người."
"Nước không thể không quân, đạo lý này ta hiểu."
Thế nhưng nàng cũng chỉ là một người bị Tần Nghiêu Huyền nhốt trên giường để hoan ái thì có biện pháp gì.
"Gần đây thánh thượng muốn đến Giang Nam, lão thần nghe nói ở đó có một thần y vân du tứ phương, chuyên điều trị bệnh lâu ngày khó chữa. Nếu nương nương có gặp thì mời hắn trị bệnh cho người, nếu có thể cầu cho thánh thượng một đơn thuốc thì tốt. Chỉ là thánh thượng không hề muốn xem bệnh, người đặt toàn bộ tâm tư vào quốc sự, mong nương nương cố gắng khuyên người. Trước khi lão thần xuất cung sẽ khuyên giải lần nữa."
"Ta biết rồi."
Đào Hoa gật đầu, lẩm bẩm: "Đã là phi tử của bệ hạ hiển nhiên lấy bệ hạ làm trọng."
Lúc này Lương thái y mới mỉm cười cáo từ.
Đào Hoa cho rằng sau khi thái y phục mệnh, Tần Nghiêu Huyền sẽ bãi giá rời đi, tối nay nàng sẽ có thể ngủ ngon một giấc.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có ánh lửa lóe lên, hình như thị vệ đang lôi người nào đó đi. Nhao nhao một trận rất huyên náo.
"Sao vậy?"
Thấy Hạ Chu đi vào với sắc mặt trắng bệch, Đào Hoa thầm nhủ có chuyện không hay.
"Nương nương..." Hạ Chu sợ hãi tay chân run rẩy: "Thánh thượng người... Người lôi Lương thái y xuống chém đầu!"
Nghiêm trọng như vậy sao?
Đào Hoa nhớ đến câu Lương thái y nói giấu bệnh sợ thầy thuốc, tích bệnh lâu trong người nên tính cách nóng nảy, nàng nhất thời run lẩy bẩy.
Đừng nói là vì dân vì nước, chỉ vì có thể sống yên ổn thêm mấy năm nữa, nàng cũng phải nghĩ biện pháp trị hết bệnh cho Tần Nghiêu Huyền!
Cửa bị đẩy ra, lúc Tần Nghiêu Huyền bước vào trông giống như la sát tàn độc, Hạ Chu sợ hãi quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu. Cực kỳ thất lễ cáo lui ra cửa.
"Hoa Nhi, Lương thái y đã nói gì với nàng?"
Bàn tay hắn bóp cằm Đào Hoa, ánh mắt Tần Nghiêu Huyền sắc bén hận không thể xuyên thấu nàng: "Đừng nghe lão ta hồ ngôn loạn ngữ. Nàng rất khỏe mạnh, trẫm cũng vậy."
"Lương thái y nói... Nói bệnh của Hoa Nhi đã lâu, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được."
Ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc lướt trên người nàng, Đào Hoa sợ hãi cúi đầu xuống, lại bị hắn bóp càng mạnh hơn.
Đôi môi lạnh lẽo áp xuống, cạy mở hàm răng nàng, chiếc lưỡi thoang thoảng mùi máu tanh tùy ý chiếm đoạt, tất cả của nàng đều bị hắn nuốt vào bụng.
Từng ngụm, từng ngụm giống như muốn nuốt chửng nàng.
Đào Hoa bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, đột nhiên thân thể bị Tần Nghiêu Huyền lật lại, hắn tách hai chân nàng ra. Thậm chí Đào Hoa còn chưa kịp kêu lên, long căn vẫn chưa hoàn toàn cứng rắn đã tiến vào hoa huy*t đầy tinh khí của nàng.
"A... Buông thần thiếp ra!"
Đào Hoa uốn éo kêu to: "Thần thiếp không muốn, hiện tại thần thiếp không muốn làm chuyện đó, người buông thần thiếp ra, rút ra đi a!"
"Đào Hoa!"
Đột nhiên Tần Nghiêu Huyền kéo bả vai gầy yếu của nàng, răng hắn giống như răng nanh thú giữ gặm cắn cần cổ nàng. Động tác dưới thân càng thô lỗ hơn, gậy th*t phía dưới rút ra toàn bộ, sau đó mạnh mẽ cắm vào.
"Đau, thần thiếp không muốn làm. Hu hu, bệ hạ, Hoa Nhi đau..."
Có khoái cảm truyền đến nhưng Đào Hoa lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vừa rồi Tần Nghiêu Huyền giống y như kiếp trước, hắn chẳng nói lời nào cứ thế cắm vào bên trong nàng. Nếu thân thể hắn khó chịu, sao còn có thể buông thả hưởng lạc như vậy?
"Đau cũng phải cố nhịn cho trẫm!"
Sau những tiếng xin tha, dường như Tần Nghiêu Huyền càng tức giận hơn, hắn tàn bạo trêu đùa bầu ngực trắng như tuyết của nàng, ngay cả nụ anh đào cũng không bỏ qua, nụ anh đào hồng hào bị lôi kéo vân vê, tiếng cầu xin của Đào Hoa thốt ra khỏi miệng lại biến thành âm thanh nức nở nghẹn ngào.
"Thần thiếp không muốn... A! Đừng..."
Tần Nghiêu Huyền đưa tay xuống dưới, chạm vào hoa huy*t bị vật nam tính của hắn làm cho sưng đỏ, chợt hắn đè lên cái viên nhô lên như hạt đậu.
"A a!"
Cảm giác đau đớn bị khoái cảm mãnh liệt khỏa lấp, trước mắt Đào Hoa biến thành màu đen. Vật dưới thân liên tục rút ra cắm vào, Đào Hoa có cảm giác như nàng bị biến thành đống thịt vụn, nàng mặc cho Tần Nghiêu Huyền đùa bỡn nhiều lần.
Thật là đáng sợ, kiếp này Tần Nghiêu Huyền vẫn đáng sợ như thế.
Đào Hoa tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc nàng mở mắt lần nữa thì gông cùm trên chân đã biến mất.
"Hơ?"
Cảnh vật trước mặt vô cùng xa lạ.
Bên tai vang lên tiếng vó ngựa và âm thanh của bánh xe đang lăn, xung quanh rung lắc không yên, thì ra đang ở trong xe ngựa! Dưới người là miếng lót da cừu mềm mại, một chiếc chăn gấm vẫn còn đang trên người nàng.
"Hoa Nhi tỉnh rồi à?"
Tần Nghiêu Huyền đặt quyển sách xuống, hắn nhìn Đào Hoa.
Sắc mặt hắn vô cùng kém, giống như cả đêm không ngủ.
"Bệ hạ, chúng ta đang đi đâu đây?"
"Đến Giang Nam, nàng đã ngủ được hai canh giờ rồi." Tần Nghiêu Huyền một hộp thuốc lấy cao dược ra: "Lên đường vội vàng nên vẫn chưa bôi thuốc cho Hoa Nhi. Đến đây, tách hai chân ra."
Giọng hắn nhẹ nhàng giống như dỗ dành, Đào Hoa nắm chặt chiếc chăn, cuối cùng nàng dần buông ra dưới ánh mắt đang lạnh lùng từng chút của Tần Nghiêu Huyền.
Trên người chỉ có mỗi chiếc áo lụa mỏng manh, Đào Hoa mấp máy môi e sợ nói: "Xin bệ hạ thương xót..."
"Bôi thuốc chứ không phải làm nàng."
Tần Nghiêu Huyền than nhẹ một tiếng, xoa đầu nàng: "Đêm qua trẫm có hơi mạnh tay, Hoa Nhi tức giận à?"
"Hoa Nhi không dám."
"Ha."
Cười nhạt, điều này nói rõ Tần Nghiêu Huyền lại tức giận. Đào Hoa không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, phản kháng không được liền cầu xin tha thứ, cầu xin tha thứ không được liền tỏ ra yếu đuối, vậy mà vẫn có thể chọc giận hắn bất cứ lúc nào?
Sợ hắn sẽ làm gì đó trên xe ngựa, Đào Hoa đè nén sự sợ hãi, nàng dựa vào ngực Tần Nghiêu Huyền, chủ động tách ra chân nói: "Bệ hạ, nơi này đau. Muốn xoa xoa."
"Chỉ cần Hoa Nhi ngoan chút là được."
Tần Nghiêu Huyền nhớ đến những lời Lương thái y đã nói khi trở về phục mệnh, mắt hắn càng thêm sâu thẳm: "Chỉ nghe những gì trẫm nói thôi, được không?"
Đào Hoa thầm cảm thấy vô lực.
Nếu nàng nói không được, Tần Nghiêu Huyền có lập tức đưa nàng về cung mạnh mẽ giày vò nàng không? Đào Hoa đành phải ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười nói: "Hoa Nhi nghe theo bệ hạ cả."