Khi Quân Nhân Yêu

Chương 8: Bạn của anh hai là thầy của con




Cuối cùng thì khóa học quốc phòng cũng kết thúc, sau ngày hôm đó nét mặt của thầy phó doanh cũng đã giản ra, thầy không còn hành hạ như trước nữa mà cũng có phần nhẹ nhàng hơn với lớp khiến cho mọi người đều đem ba người lớp trưởng, Y Nhi và Sa Sa làm thần tượng, cảm ơn không hết lời . 

Trường học cũng tốt với học sinh lắm, các cậu ấm cô chiêu sau khi được đem đi đến trường quân sự hai tháng thì khi về thật sự là ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều không còn ầm ầm như trước nữa nề nếp cũng tốt hơn gấp bội, điều này khiến cho hiệu trưởng rất là vui lòng . 

Cả khối đều được nghỉ hai tuần để chuẩn bị tinh thần cho kì thi giữa kì tiếp theo, các thầy cô cũng ra sức đem bài tập như núi cho bọn họ khiến cho các học sinh đều méo hết cả mặt mày. 

Y Nhi lại không hề lên tiếng, cô khá là vui vì sắp được về nhà từ nhỏ đến lớn nội ngoại hai bên chỉ có mình cô là cháu gái cho nên cô được cưng chiều vô hạn. 

Dù rằng nhà cô không gọi là giàu có nhưng mọi người luôn nâng đỡ nhau cho nên tất cả thành viên trong dòng họ đều thuộc diện khá. Cô được mọi người xem là bảo bối của nhà, mọi người cứ như là nhìn sắc mặt của Y Nhi mà điều chỉnh tiệc tùng. 

Hôm kia Y Nhi có gọi điện báo cho mẹ rằng tối cô sẽ về đến nhà cho nên tình hình ở nhà cô bây giờ là đang tổ chức buổi hợp mặt vui vẻ. 

Đến gần 7 giờ tối Y Nhi mới bước xuống chiếc xe khách, một mình đi vào con đường nhỏ dẫn vào nhà cô. 

Nơi cô sống là gần như đều là họ hàng dòng họ với nhau nối tiếp bao nhiêu đời, cho nên việc cô xuất hiện làm cho cả một khu vui vẻ. 

Y Nhi cũng đã quen với cái cảnh này rồi nhưng mà nếu như hồi tết thì quả thật vui thiệt, nhưng mà đây chỉ là cô được nghỉ giữa kì học thôi không phải dịp gì đặc biệt biểu hiện này của mọi người dối với cô có hơi quá nhiệt tình rồi. 

Ba mẹ cô vui vẻ đi ra, miệng của mẹ không ngừng than khổ cho con gái nào là con gái mẹ vất vẻ, nào là đứa trẻ tội nghiệp, nào là xa nhà thật ủy khuất cho con. Cô vốn dĩ rất vui vẻ khi mà đi học nơi xa, nào ngờ ba mẹ cứ nói như là cô bị ép buộc đi không bằng. 

Mà thôi mặc kệ vậy, dù sao là ba mẹ thương cô cho nên mới vậy. Y Nhi cảm thâý cô thật may mắn khi được sinh ra là con của ba mẹ, là đứa cháu gái đáng yêu của mọi người. 

Mọi người cùng nhau vào đại viện, đại viện chỉ có một ngôi nhà đó là nhà tổ của cả dòng họ, nơi đây là chỗ để đãi tiệc tùng của tất cả mọi người, là nơi dùng chung không của riêng một ai cả. 

Một lần đãi tiệc ở sân đại viện có thể đãi 80-90 bàn tiệc, nhiêu đó thôi cũng đủ biết sân của đại viện lớn cở nào rồi a. 

Y Nhi nhìn mọi người xung quanh mình ai ai cũng vui vẻ khiến cho lòng cô ấm áp vô cùng. Theo như cô biết, ông bà sơ là người lập nên đại viện này dòng họ đều quy tụ về một chỗ nâng đỡ giúp đỡ nhau mà sống.

Ông bà sợ lập ra quy định trong dòng họ đó là cãi nhau, chỉ cần cãi nhau một trận không cần biết ai đúng ai sai cả hai bên đều bị đuổi ra ngoài sống, dòng họ sẽ không hỗ trợ hay lo lăng hay giúp đỡ cho ai nữa cả. 

Các bà thím bà mợ chị dâu em dâu lúc mới về có nhiều người rất vui vẻ chấp nhận, nhưng có nhiều người lại không thích như vậy họ thích phân trần, họ cảm thấy sống như thế phải nhìn mặt người mà sống, oan ức cũng không được nói. 

Cho nên sau này có một số làm ăn cũng coi là tốt nên nghe lời vợ dọn ra ở riêng, dù có một vài người sau đó trở về nhưng mà mặt mũi cũng không còn bao nhiêu. 

Y Nhi từ nhỏ đến lớn đều quen mắt với cuộc sống hoà bình, bình đẳng của mọi người nên cô cũng thường hay nói rằng cưới chồng sẽ về đây ở không muốn đi đâu cả. 

Nhưng mà số phận trớ trêu khi cô nói ra điều này thì cả dòng họ đều làm ầm lên, ai lại chấp nhận con gái gã chồng rồi mà về nhà mẹ đẻ ở cơ chứ. 

Dù rằng họ yêu thương cô, xem cô như bảo bối đi chăng nữa thì quy cũ vẫn là quy cũ con gái gã đi rồi như bát nước hất đi. 

Mọi người đang vui vẻ thì bên ngoài liền có hai bóng người từ ngoài tiếng vào. 

Người đi đầu là anh hai của cô, anh là bộ đội mang danh thượng úy. Hôm nay nghe mọi nói cô em gái bảo bối ngọc ngà của anh về, cho nên anh xin phép một chút thời gian ghé về xem em gái nhỏ của mình. Lúc tết anh đi làm nhiệm vụ cho nên không thể về ăn tết được, nên lúc này là về gặp con bé sau gần nữa năm. 

_ Anh hai, anh đã về! - Dáng người cô nhỏ nhắn, nhìn thấy người cao ráo phong độ liền biết đó là anh hai người anh luôn yêu thương cô hơn mọi người.

_ Bảo bối nhỏ, nữa năm đi học có ngoan hay không? - Anh là một người lính, rèn luyện sắt thép khiến cho anh ít nói ít cười biểu lộ cảm xúc thì cũng chỉ có cái mặt đen thui ai nhìn cũng không ra. 

_ Em lúc nào cũng ngoan mà! - Bị anh hai vo đầu, khiến tóc tai cô rối nùi. 

Hai anh em vui vẻ nói chuyện, cô đâu biết là sau lưng anh có người cứ than nhiên ôm lấy cả người anh hai sát vào mình. 

_ Nha đầu, con lớn rồi anh hai con liền lấy vợ trong nay mai đâu thể lúc nào cũng ôm anh như vậy chứ, mau buông! - Mẹ một bên đứng kéo cô ra, con gái lớn rồi phải nề nếp một chút dù rằng anh em chúng nó yêu thương nhau gần gủi nhau từ nhỏ đến giờ. 

_ Mẹ, lúc này anh hai chưa lấy vợ liền để con ôm mai mốt anh hai là của riêng chị dâu, con muốn ôm cũng không được. - Cô méo miệng nếu máo siết chặc vòng eo của anh hai ôm càng chặc. 

Hai mẹ con đứng gây nhau, người kéo ra người không buông, cả dòng họ ai mà chẳng biết ba anh em nhà này đều yêu thương nhau vô cùng cơ chứ họ chỉ vui vẻ cười theo thôi. 

Nhưng mà hình như ám khí xung quanh đây thật sự nặng vô cùng, anh hai bị cô ôm đến nổi thở không được bảo bối nhỏ nhà anh cái gì không được chứ sức lực lại dư thừa, anh vỗ nhẹ nhẹ lưng em gái bảo cô buông đi vì có khách đến. 

Lúc này Y Nhi mới cảm thấy xấu mặt vô cùng hiếm khi anh hai dẫn bạn về nhà mà cô lại lộ nguyên hình như vậy, thật không biết mặt mũi để đâu. 

Kiểu này bạn anh hai về đơn vị mà nói với mọi người đội trưởng có cô em gái thích làm nũng, nuôi hoài không chịu lớn, chọc anh hai thì chết mất. 

Anh hai của cô tên là Lưu Toàn năm nay 25 tuổi, hôm nay em gái về nhà rồi có luôn cả người bạn thân cùng đi bộ đội hồi đó với anh cũng đến thăm anh. 

Một lúc hai chuyện vui, anh liền muốn dẫn bạn về nhà mình chơi một chuyến, hàn thuyên chuyện người lính thâu đêm. 

_ Tiểu bảo bối đây là bạn chí cốt của anh, em qua đây chào cho phải phép đi nào! - Lưu Toàn nắm vai em gái mình, hướng vô về người phía sau. 

_ Anh.... Anh.... Anh.. anh! - Cô đưa mắt qua nhìn người, cơ hàm của cô liền bị đông cứng lại khi thấy người đối diện. 

_ Tiểu bảo bối, em chào cho đàng hoàng nào. - Anh nhìn cô em gái mình trước giờ con bé chưa bao giờ như vậy liền nhắc nhở.

_ Chào... Chào anh! - cô ngượng ngùng, tình huống thế này trùng hợp không trùng hợp hơn.

_ Y Nhi, thật trùng hợp! - Anh nhìn vẻ mặt của cô thật thú vị, liền muốn ghẹo cô một chút. 

_Hai người biết nhau? - Lưu Toàn có chút ngây người. 

_ Anh hai, Phó doanh Ngô là thầy dạy quốc phòng của lớp em! - Haizzz, nói làm sao chứ, vừa là thầy, vừa là người yêu chưa xác định rồi giờ là bạn của anh hai. 

Aiz nha thế giới cua Y Nhi loạn hết rồi. 

_ A, thật là trùng hợp, mau mau đứng đó làm gì vào ghế ngồi. - Mẹ Lưu nhìn một màn vừa rồi không khỏi vui vẻ, nếu như mà A Toàn nhà bà có bạn ở nơi bảo bối đang học, vậy thì bà cũng yên tâm rồi a. 

Lúc này mọi người mới tản ra, vui vẻ về chỗ ngồi tiếp tục bữa tiệc của mình. 

_ Đừng hòng cướp em gái của mình! - Trên đường đi đến chỗ ngồi, Lưu Toàn đi sát bên Ngô Thần, hạ giọng. 

_ Thượng Uý Lưu, cậu nói thử xem! - Anh nhếch môi lên một cái, hàm ý chiến thắng hiện rõ trên mặt của anh. 

Lưu Toàn nghe câu nói này hoàn toàn hiểu rõ vấn đề đang xảy ra. Tên tiểu thử khốn khiếp này, dám gạ gẫm em của lão tử kì này lão tử không tha cho ngươi. 

Lúc này cả người Lưu Toàn phát run, mẹ Lưu ở bên nhìn con trai mình thần sắc thất thường liền qua hỏi thăm. 

Một bên con gái mình cũng trầm tĩnh lạ thường, chỉ có cậu bạn họ Ngô này lại thản nhiên dùng bữa